Đây là một câu chuyện rất dài, nhưng cũng có thể nói rất ngắn. Đời người thật kỳ lạ, rõ ràng tồn tại cả một thập kỷ, mười năm dài đằng đẳng, khắc sau trong ký ức, trong những lời kể lại, ấy vậy mà nó cũng có thể được tóm tắt ngắn gọn chỉ bằng vài câu vài từ.
Phía bên kia đường Tô Triệu Duyên và Triệu Hiểu Uyển vẫn đang cãi nhau; la hét ầm ĩ; chuyện nhà, chuyện vặt vãnh cỏn con tất tần tật được lôi ra kể lể chỉ để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân mỗi người. Những gì mà họ muốn chứng minh thực sự rất đơn giản: Người kia sai. Dù là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp thì Triểu Hiểu Uyển cũng có những nỗi sợ của riêng bà ; dù cho quý phái lịch lãm thì Tô Triệu Duyên cũng sẽ có những lo lắng của ông. Mà hôm nay những nỗi sợ hãi và lo lắng của hai người va chạm nhau, cơn giận dữ thiêu đốt lý trí, không khí xung quanh như bị đốt cháy khiến người ta khó thở. Cũng vì vậy mà cả hai quên mất cô bé trong đám đông. À mà không, có thể là, "quên" từ này cũng đã nói lên tất cả.
Mọi thứ xung quanh đều cách xa cô. Bàn tay thô ráp của người đàn ông che miệng cô lại, mùi mồ hôi xộc vào mũi. Cô vô tình liếm bàn tay của ông ta khi mở miệng cố thở, vị mặn và đắng chát trộn lẫn với nhau. Cô chẳng bao giờ quên được đôi mắt của ông ta nhìn cô lúc đó, không bao giờ có thể quên, phấn khích tham lam, như một con chó hoang mấy ngày không được ăn thịt. Thầm nghĩ chắc hẳn đây là một vụ bắt cóc, cô sẽ bị đe dọa, sẽ bị tổn thương, nhưng tất cả không hề xảy ra. Cô không hề bị phẫu thuật lấy bất cứ nội tạng nào trong người, cũng không bị bắt bán đi những vùng núi non xa xôi để làm con dâu nuôi từ bé. Người đàn ông ôm cô chạy xuyên qua dòng người thì bị một cảnh sát trẻ phát hiện, anh ta thét lên đề nghị người đàn ông đứng lại. Sau khi người đàn ông bỏ lại đứa trẻ để chạy trốn, anh ta liền chạy ngay tới bên cạnh đứa bé, ôm chầm lấy nó. Vững vàng, như anh ta đang ôm cả thế giới của bản thân.
Tô Niệm Dao nhớ kỹ hình dáng của người cảnh sát kia, mặt chữ điền, mắt một mí, trên cổ có một nốt ruồi đen, khi cười để lộ ra một hàm răng trắng đều. Mỗi lần anh ta đến trường học thăm cô đều ôm theo một con gấu bông nhỏ cho cô. Anh ta nói:
"Dao Dao, lần sau chú lại đến thăm con nha."
Tô Niệm Dao ôm con gấu trong lòng ngây thơ hỏi:
"Lần sau chú có ôm gấu con tới không?"
Trương Chí Cương cười vô cùng vui vẻ:
"Có chứ! Chú sẽ mua rất nhiều gấu bông cho con, chất đầy biệt thự nhỏ của con luôn."
Thế nhưng sau đó anh ta cũng không có mang theo gấu bông đến thăm cô nữa. Trương Chí Cương bị một chiếc xe đánh lén xe cảnh sát tông chết. Người ta kể lại rằng, cơ thể anh bị đụng bay rất cao, máu văng tung tóe trên đường, mùi máu tươi nồng nặc.
Ngay lúc đó cô cũng hiểu được không thể tin tưởng đàn ông. Lời hứa của bọn họ rất êm tai, nhưng kết cục của nó thì còn tệ hại hơn lời hứa cả ngàn lần. Cô không thể tha thứ cho anh ta. Giống như cô không thể tha thứ cho người mẹ điên cuồng vì tình yêu, còn có người cha sợ hãi cô và chọn cách tránh xa cô.
Tô Niệm Dao trở thành một thiếu nữ mắc chứng tự kỷ trước cả khi cô biết được bất cứ điều gì về chứng tự kỷ. Cô hiếm khi khóc, hiếm khi cười, vẻ mặt của cô luôn không có bất cứ biểu cảm nào, như một con búp bê không có cảm xúc. Lúc đầu Tô Triệu Duyên mời rất nhiều bác sĩ giỏi đến khám cho cô, nhưng hết lần này tới lần khác kết quả chỉ là thất vọng. Con gái không còn là tình nhân bé nhỏ đáng yêu, không còn là tiểu áo bông tri kỷ của ông nữa, vậy là một lần nữa cô bị ông lãng quên bởi những cám dỗ của quyền lực, tiền tài và những cô gái đẹp vờn quanh – một lần nữa ông lại ngoại tình.
Năm đó, Tô Niệm Dao gặp Đường Cẩm.
Lý Thiên Dương nhìn thẳng vào mắt Tô Niệm Dao: "Tôi muốn nghe."
Tô Niệm Dao mỉm cười ranh mãnh: "Anh muốn nghe nhưng đột nhiên tôi không muốn kể."
Rốt cuộc Tô Niệm Dao cũng không kể cho đối phương nghe câu chuyện vừa dài vừa nhàm chán về cuộc đời mình. Cô như một đứa ngốc, không ngừng thử sự kiên nhẫn và giới hạn của anh, nhưng khi anh thể hiện bản thân sẵn lòng lắng nghe cô tâm sự thì cô lại lập tức lùi về hang ổ của mình. Đêm nay, ở một góc khác trên thế giới, cũng có một cô gái uống say, chậm rãi kể lại câu chuyện của mình. Nó cũng là một câu chuyện dài, nhưng nó có ý nghĩa bởi vì người bên cạnh cô sẵn lòng lắng nghe và thương tiếc.
Trần Ly Sinh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dịu dàng như đang dỗ một đứa trẻ nhưng thái độ của cậu rất nghiêm túc:
"Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu."
Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.
Có lẽ đêm đó công chúa đã gặp hoàng tử của mình, chàng dẫn nàng lên đỉnh núi, khảy đàn cho nàng nghe và cho nàng một cuộc sống mới. Nhưng kỵ sĩ cũng từng hoạn nạn nghèo túng vì nàng. Bọn họ đã từng cùng nhau vượt qua mọi chông gai, đi qua mọi con suối, thầm rơi nước mắt vì đối phương. Cuộc sống mới của công chúa không cần kỵ sĩ, dù rằng họ đã từng sát cánh bên nhau cùng nhau đi qua hoạn nạn. Ngay cả khi kỵ sĩ cởi bỏ áo giáp, bán đi ngựa chiến, kỵ sĩ giống như công chúa vậy, rất dễ bị tổn thương, nhưng vì nàng không yêu kỵ sĩ, nên kỵ sĩ chỉ có thể buồn bã rời khỏi.
Lý Thiên Dương cũng không ép cô, cả hai ngồi xem phim cạnh nhau, từ hừng đông có tới khi trời sáng hẳn. Bầu không khí trong phim