"Tớ quả thật là một người tốt, cậu không cho tớ ăn cơm, tớ còn giúp cậu dán băng cá nhân."
Chạng vạng tối, gió rất mát. Gió đêm lướt qua cành liễu, tràn đầy trên hoa cỏ, chảy trong không khí mang theo một mùi vị độc đáo của ngày hè. Cô gái ngồi trên chiếc ghế dài bên trong khu vườn phía sau trường học, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cành cây xanh tươi um tùm, lá cây xum xê tràn đầy trên tán, trong ánh sáng loang lổ của buổi sáng và buổi tối chen vào nhau, thật sự rất đẹp.
Cô gái còn chưa kịp nói gì, dưới cơn gió nhẹ cành cây đã thay cô lên tiếng, âm thanh "xào xạt" vang lên, giống như đang cười nhạo đối phương.
Đường Cẩm nhìn thấy Tô Niệm Dao mỉm cười với nàng nên vui vẻ cầm tay của cô lên thổi thổi vào vết thương:
"Ok Ok, tớ biết tớ sai rồi, nếu không phải tại tớ thì cậu đã không bị thương! Nhưng mà.... Tớ không có cố ý."
"Tớ không cho cậu ăn tối?"
"Không có không có, tớ không có đói."
"Là do chúng ta xui xẻo"
"Không có chúng ta ăn ở rất tốt, nhân phẩm của cậu nhất định rất tốt."
"À....." Tô Niệm Dao nhíu mày, mỉm cười đầy thâm ý.
"Nói chung tất cả là lỗi của tớ, cậu đừng giận mà." Đường Cẩm khoanh tay hối lỗi, bộ dạng rất đáng thương.
"Tớ không có giận."Tô Niệm Dao vô tội nhìn nàng, đột nhiên cô biến sắc, nhoẻn người vươn tay chạm vào tóc nàng:
"Yên nào, trên tóc cậu có gì nè...."
Đường Cẩm ngoan ngoan ngồi im, không nhúc nhích nhưng ánh mắt vẫn lo lắng liếc tới liếc lui, khẩn trương nhìn Tô Niệm Dao:
"Trên tóc tớ có gì vậy? Là sâu à? Đừng nói là sâu nha!!"
"Hình như không phải sâu...." Ngón tay của cô chậm rãi di chuyển trên mái tóc nàng, thật chậm thật chậm, cô híp mắt, dường như đang suy ngẫm điều gì.
"Mẹ ơi, rốt cuộc là gì vậy? Đừng nói nó bò vòng vòng trên đầu tớ nha!!" Đường Cẩm khóc không ra nước mắt, nàng sợ tới phát run.
"A, tìm được rồi." Tô Niệm Dao nắm chặt một thứ gì đó, nhẹ nhàng thu tay về, dịu dàng nói với cô:
"Nè, là nó."
"Hử, là gì vậy?"
"Lá cây, cậu không biết à?"
Tô Niệm Dao lắc lắc ngón tay, nhìn vẻ mặt há hốc không nói nên lời của nàng, thật thú vị, càng đổ thêm dầu vào lửa:
"Tiểu Cẩm đến cả lá cây cũng không biết à?"
"AAA Tô Niệm Dao cậu là tên xấu xa, dám lừa tớ!!" Đường Cẩm đánh bay chiếc lá mong manh trong tay cô, ỉu xìu dựa vào cô:
"Tớ muốn đánh chết cậu."
"To gan vậy?" Tô Niệm Dao bóp cằm nàng, haha, toàn là thịt:
"Vì ai mà tớ bị thương."
"Vì tớ...." Đường Cẩm liếc cô:
"Nhưng cậu cũng không nên lừa tớ."
"Tớ không có lừa cậu...." Tô Niệm Dao mỉm cười, vươn tay trái nhẹ nhàng che mắt nàng, không để đối phương kịp phản ứng, cô cúi đầu, hôn lên môi nàng, chạm nhẹ, lướt qua.
"Chỉ là đột nhiên tớ muốn hôn cậu thôi."
Ánh nắng chiều soi sáng vạn vật, bóng của cả hai chồng lên nhau trên băng ghế dài. Cành cây đung đưa, những phiến lá lung lay như múa, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khoảng trống giữa những chiếc lá tạo nên một phông cảnh ấm áp. Đó là một nụ hôn rất nhẹ, chạm vào trong phút chốc rồi lại dời đi. Chợt nghe thấy có tiếng chim hót trong rừng, nụ hôn như một con chim rời khỏi tổ, bay thẳng về phía chân trời, tạo ra những âm thanh giòn tan, cô độc.
"Răng rắc" Cách đó không xa, một chiếc máy ảnh đã nhanh chóng ghi lại khoảnh khắc này. Trời xanh, cây cũng xanh, cô gái mỉm cười, thật hồn nhiên trong trẻo nhưng cũng tràn đầy phản nghịch.
"Thì ra không phải là tình địch?!!" Chàng trai thì thầm, giọng nói kiểu như cười trên nổi đau của người khác.
Tất cả mọi chuyện.
Tô Niệm Dao không hề hay biết, Trần Ly Sinh đứng cạnh cửa sổ của thư viện cũng chẳng hề biết tới. Cậu nghĩ rằng Đường Cẩm đi ăn cơm xong sẽ quay về thư viện đọc sách, vậy nên cậu quyết định trở lại thư viện nhìn xem một chút. Nhưng không ngờ, một cánh cửa sổ của thư viện nhìn thẳng ra vườn hoa phía sau trường học. Vậy nên đứng bên cửa sổ Trần Ly Sinh có thể thấy rõ, Tô Niệm Dao trêu đùa Đường Cẩm như thế nào, cũng có thể thấy rõ cô hôn nàng dịu dàng như thế nào.
Hai bàn tay nắm chặt lang can, đầu ngón tay trắng bệch. Cậu cũng chẳng quan tâm chuông điện thoại không ngừng vang lên, vô tri vô giác, cậu lấy điện thoại, ấn nút chuyển tiếp.
"Trần Ly Sinh, tôi nói có phải cậu định cho tôi leo cây đúng không?" giọng nói trầm trầm của một chàng trai, lười biếng nhưng có chút nôn nóng.
"Không có, em đang ở thư viện, anh tới đây đi."
"Thư viện?"
"Sao vậy?"
"Không có gì? Cậu chờ ở đó đi em họ, anh họ tới tìm cậu."
Trần Ly Sinh cúp máy, cậu nhìn những khóm cây trong vườn hoa phía sau, vẻ ôn nhu bình thường như biến mất thay thế nó là vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Niệm Dao, vẻ mặt lo lắng bất an của cô khi đi tìm Đường Cẩm. Gặp lại cô thì cô luôn tỏ ra đề phòng cậu cùng với vẻ mặt bối rối khó chịu của Đường Cẩm. Dường như đi tới cuối cùng cũng tìm được lý do đơn giản nhất, hiểu được trái tim của bản thân muốn gì, nhưng không cảm thấy vui vẻ.
Cậu thích Đường Cẩm, nửa là thích nửa là thương hại. Thích sự kiên trì của nàng lúc chạy bộ, thương hại khi thấy nàng cố tỏ ra mạnh mẽ; Thích cái vẻ mơ màng của nàng khi gặp phải câu hỏi khó khăn, thương hại với sự ỷ lại nhỏ bé trong mắt nàng mỗi khi nhắc tới Tô Niệm Dao; cậu thích nàng, hay nói chính xác hơn là không thể không thích nàng – bất cứ ai cũng đều muốn tới gần mặt trời, đó là bản năng, không phải sao. Ngay cả Tô Niệm Dao cũng không ngoại lệ.
"Ly Sinh" Có người vỗ mạnh vào vai cậu, không xoay người lại cậu cũng biết đó là ai.
"Anh họ, xin lỗi, mãi đọc sách em quên mất thời gian. " Trần Ly Sinh xoay người, vô thức ngăn cản tầm mắt của đối phương. Lý Thiên Dương chỉ tò mò cậu đang làm nhìn gì bên ngoài, nghe cậu nói vậy cũng quên mất nhìn ra phía cửa sổ, anh liếc mắt nhìn xung quanh thư viện, rồi khoanh tay đứng dựa vào tường.
"Anh nói này, khó khăn lắm cậu mới từ nước ngoài trở về!! Mặc dù ông của cậu rất muốn cậu phục vụ quốc gia, nhưng có cần cố gắng tới vậy không chứ??"
"Em chỉ muốn làm quen với môi trường học tập trong nước, em khác anh, suốt ngày cứ chạy đông chạy tây." Trần Ly Sinh chỉ vào khuôn mặt đẹp trai