Thấy người ta ở ngoài đường rất nhiều, linh tính mách bảo, trong cơn hoảng loạn, Thiên Ngân cầm tay Thiên Nga chạy vội tới đó. Chen qua những người lớn, cô không dám tin vào mắt mình, em gái cô, Thiên Ngọc đang nằm trên vũng máu. Cô bấn loạn chạy tới chỗ em mà kêu tên bé. Mọi người xung quanh thấy vậy lên tiếng hỏi:
- Đây là em gái cháu àk! Đừng khóc nữa đứng lên đi cháu. Cô gọi xe cứu thương tới cho - Nghe thấy thế cố nín khóc nhưng Thiên Nga thì vẫn còn òa khóc thảm thiết, cô liền vỗ em nín, giọng nói có chút khàn khàn còn vài tiếng nức:
- Thôi ... ngoan nào ... Thiên ... Nga ngoan ... nín đi rồi ... chị gọi cho cha ... mẹ nhé - Nghe lời chị cô bé dần dần nín khóc. Những người xung quanh gọi điện cho bệnh viện và gọi cho cha mẹ bọn trẻ. 1 lúc sau xe bệnh viện tới, cô và Thiên Nga vào xe đi tới bệnh viện. Thiên Ngọc được đưa vào phòng cấp cứu, ngồi ở hàng ghế chờ, cô cố gắng không được khóc để Thiên Nga được bình tĩnh hơn. Nhưng khi ba mẹ tới cô không nhịn được liền òa khóc nức nở:
- Mẹ ... Mẹ tha lỗi cho con nha. Con không quản được em nên để ra cớ sự này - Mẹ cô nghe xong những lời con gái nói cũng không nhịn được khóc mà khuyên con:
- Đừng khóc nữa, con gái ngoan của mẹ, con không có lỗi gì cả, chỉ là số mệnh thôi, nín đi - Nghe thấy mẹ không trách mình cô mới nín khóc. Còn Thiên Nga được ba dỗ nín và thiếp đi. Hơn 4 tiếng đồng hồ, đèn phòng cấp cứu cũng tắt. Bác sĩ bước ra. Bà Hoa chạy tới hỏi:
- Bác sĩ con gái tôi sao rồi bác sĩ, nó có bị thương nặng không? - Nghe câu hỏi của ba Hoa. Bác sĩ từ tốn tháo khẩu trang và nói:
- Xin người nhà hãy bình tĩnh, cô bé không sao nữa, đã qua cơn nguy hiểm rồi. Nhưng ...
Nghe bác sĩ nói không sao bà Hoa ổn định tinh thần được phần nào, nhưng sao bác sĩ lại kêu "nhưng" chẳng lẽ con bà lại bị gì nữa sao.