Gần như phải thủ thỉ bên tai cậu con trai cún hồi lâu, Golden mới khôi phục lại sức sống.
Sau khi an ủi Golden, Tô Chiết đứng thẳng lên, nhìn sang Diêm Quan Thương, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Cậu chủ".
"Ừ?" Người đàn ông cầm dây dắt cún, trả lời một chữ.
Giọng điệu Tô Chiết mang theo do dự: "Hôm nay lúc chuẩn bị ra ngoài ngài đã hơi vội vàng nhỉ?"
Diêm Quan Thương nhíu mày, không biết tại sao đối phương lại hỏi như vậy, hắn lạnh lùng trả lời: "Không vội".
Tô Chiết cho hắn một bậc thang: "Chắc là có rồi".
Diêm Quan Thương: "Không có".
"Cậu chủ, ngài đeo kính râm ngược mất rồi".
Diêm Quan Thương:...
Vậy thì có.
Nói thật ra, khi được đối phương nhắc nhở mình đeo kính râm ngược, Diêm Quan Thương thực sự cảm thấy rất mất mặt.
Hắn dắt Golden từ nhà ra tới đây, trên đường chắc cũng đã gặp phải một vài người.
Nhưng hắn vốn tự cho rằng mình đi bộ bình thường suốt một quãng đường, bây giờ bị người ta chỉ ra điểm kỳ quặc, trong lòng Diêm Quan Thương tràn ngập tức giận và hối hận, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Thấy cái tính chó của hắn trỗi dậy, Tô Chiết vội vàng tiến đến trấn an, giống như vuốt lông cho một con chó lớn, giọng nói khe khẽ bên tai người ta: "Không sao đâu cậu chủ, không mất mặt".
Không đợi người đàn ông mở miệng, một giây sau đối phương đã tiếp tục nói: "Dù sao mặt mũi của ngài cũng đã vất đi hết rồi".
Diêm Quan Thương:...
Người đàn ông tức giận vô cùng, dắt chó xoay người rời đi.
Tô Chiết nhìn theo vội nói: "Cậu chủ, nói đùa, nói đùa thôi".
"Cho dù ngài có đeo ngược kính râm cũng rất đẹp trai, hơn nữa chưa chắc người bình thường đã phát hiện ra được".
Diêm Quan Thương lạnh giọng, "Vậy tại sao cậu lại phát hiện ra?"
Tô Chiết cười nhạt: "Vì tôi không phải người bình thường."
Diêm Quan Thương:...
Thật ra lúc bị bắt gian ban nãy, thoáng nhìn qua Diêm Quan Thương thì anh vẫn thấy dáng vẻ đối phương rất bình thường, nếu không chú ý kỹ thì căn bản không thể nhìn ra đối phương đeo kính râm ngược.
Huống hồ hiện giờ hơn nửa khuôn mặt của người đàn ông này đều được mũ và kính râm che kín.
Mặt là phần được chú ý kỹ nhất của mỗi con người, gương mặt đã bị che khuất, ánh mắt sẽ dừng lại ở một vị trí khác, mà vị trí bắt mắt nhất của Diêm Quan Thương chính là thân hình của hắn.
Dáng người Diêm Quan Thương trong nhận thức của anh gần như đã hoàn mỹ, trước không kể đến chuyện hắn rèn luyện thế nào, điều kiện bẩm sinh hắn có đã vô cùng ưu việt.
Dáng người chuẩn, chiều cao chín cái đầu hiếm thấy.
Vai rộng chân dài, cộng thêm việc đối phương tự quản lý cơ thể mình rất kỷ luật, dù bận rộn đến đâu một tuần cũng dành thời gian tới phòng tập thể thao ba bốn ngày.
Chân dài eo khỏe, ở phương diện vóc dáng quả thật không thể chê.
Vì vai rộng, cơ ngực luyện tập cũng hoàn hảo, mỗi lần mặc trang phục đều làm cho người ta có cảm giác bị khí phách và sức mạnh chinh phục.
Gần một năm đầu khi mới làm việc với hắn, mỗi lần người này cởi áo vest ra, chỉ còn mặc áo sơmi bên trong, Tô Chiết sẽ vô thức nhìn lồng ngực của hắn vài lần, cảm nhận được sức mạnh vô cùng sống động.
Dù anh có đi tập thể hình, nhưng cũng chỉ luyện được một chút đường cong.
Lúc trước sau khi nhìn thấy thân hình của Diêm Quan Thương, anh đã thầm quyết tâm, nhất định phải tập luyện để cơ thể của mình ngang cỡ sếp.
Nhưng lúc đó tuổi anh còn trẻ, không biết làmtrâu làm ngựa mệt nhọc thế nào, sau khi tan tầm còn có chút động lực.
Hiện giờ mỗi khi tan tầm trở về nhà, anh không hề muốn làm thêm chuyện gì khác, huấn luyện viên phòng thể hình gọi điện không ít lần, đều bị anh làm bộ không có tín hiệu cúp máy.
Tần suất đi tới phòng tập cũng chỉ còn lại một tháng hai ngày, nhiều hơn nữa thì không có.
Thấy gương mặt thối của đối phương, Tô Chiết đứng sát vào bên cạnh hắn: "Bởi vì tôi quan tâm đến ngài nên mới phát hiện, ban đầu mới nhìn ngài thì không thể nhận ra, ngài đừng lo lắng".
Lời mới nói ra, sắc mặt khó coi của người đàn ông mới đỡ hơn một chút.
Tô Chiết không ngừng cố gắng: "Tôi cảm thấy dọc đường đi lúc nãy của ngài chưa có người qua đường nào phát hiện được đâu".
Diêm Quan Thương: "Thật?"
Tô Chiết khẽ gật đầu, "Đương nhiên, tuyệt đối không có ai phát hiện được."
Đúng lúc này có một người bạn nhỏ không lớn tuổi lắm đi ngang qua, nói với vị quý bà đang đi bên cạnh mình rằng: "Bà nội ơi, tại sao chú kia lại đeo kính râm ngược thế ạ?"
Tô Chiết:...
Diêm Quan Thương:...
Tô Chiết tự mặc niệm trong lòng đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ.
Nhưng đứa bé tuổi còn nhỏ đã học được cách bổ dao: "Thật là kỳ quái".
Tô Chiết:...
Đeo kính râm ngược siêu ngầu đó, cháu có hiểu không!!!
Hai người họ cùng nhau đi dạo thêm chốc lát mới dắt chó về nhà, Tô Chiết vô cùng thức thời không hỏi thăm đối phương hôm nay đã làm gì.
Dù sao "đầu tường" trong miệng anh hôm nay đã ở chỗ này, đối phương làm gì chắc chắn cũng có phần của "đầu tường" góp sức, nếu anh đề cập tới, người đàn ông kia lại nhớ đến tuyên ngôn "đầu tường" hôm qua anh tạm bịa ra.
Cách để quên đi một chuyện chính là làm như nó chưa từng xuất hiện.
Nhưng lúc mới vừa thay giày đi vào trong nhà, Tô Chiết đã nghe thấy âm thanh cành cạch cành cạch.
Anh cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ trong nhà có thứ gì quên tắt.
Nhưng âm thanh kỳ quái này trước đó Tô Chiết chưa từng nghe qua, trong lòng mang theo nỗi khó hiểu đi vào trong, chỉ thấy bên cửa sổ sát đất có đặt một cái lồng, bên trong có một chú hamster như động cơ điện vĩnh cửu đang điên cuồng chạy.
Tô Chiết sững sờ, sự bất ngờ thấy rõ trên gương mặt: "Con hamster từ đâu ra vậy?"
Người đàn ông đi ngang qua phía sau lưng anh, "Đầu tường của cậu mang tới".
Tô Chiết:...
Quả nhiên thứ nên đến, có tránh thế nào cũng sẽ đến.
Nhưng suy nghĩ của anh chàng này cũng thật kỳ lạ, tặng quà cho bệnh nhân lại tặng một con hamster.
Tô Chiết nhìn chiếc lồng hamster, hóa ra lúc ở cổng vào đứa trẻ anh từ chối là đứa con thứ ba trong nhà, chứ không phải đứa thứ hai.
Đứa thứ hai đã sớm được người ta mang tới tận nhà tặng.
Tô Chiết nhìn hamster, nhớ đến cái mặt to dỗi hờn lúc nãy của Golden, yên lặng quay đầu nhìn con trai một cái.
Cũng không biết con trai anh có vui vẻ hay không.
Tô Chiết do dự một lát, mở miệng: "Cậu chủ".
Diêm Quan Thương: "Sao?"
"Bé Hamster này là do ngài muốn giữ lại sao?"
"Không phải".
"Vậy tại sao hiện giờ nó vẫn còn ở trong nhà?"
"Đầu tường của cậu để lại".
Tô Chiết:...
Người cứ lôi chuyện cũ ra lại mãi là mình.
Câu chuyện đầu tường này không thể lãng