Tô Chiết đưa tay đẩy kính, tất cả đều nằm trong dự đoán của anh.
Trên gương mặt lạnh nhạt không thể hiện cảm xúc gì, giống như tất cả đều nằm trong kế hoạch, không có một chút sai lầm.
Nhìn thấy gương mặt thối của đối phương đã dịu xuống, Tô Chiết tự giễu cười một tiếng.
À, quả nhiên năm năm trâu ngựa của mình cũng không đến nỗi vô nghĩa.
Tính cách Diêm Quan Thương thế nào anh hiểu rất rõ.
Sau khi đối phương xuống nước, Tô Chiết quay lại bên cạnh người hắn.
Giọng nói bị biến đổi mang theo sợ hãi: "Vậy ngài có muốn ăn anh đào của tôi nữa không?"
Rõ ràng giữa hai người họ có một khoảng cách, nhưng âm thanh cứ như mang theo một cái đuôi quẹt đến khiến Diêm Quan Thương cảm thấy đối phương đang dán sát vào tai mình, cả người hắn đều tê dại.
Trong lòng đột nhiên sinh ra bực bội, sao một người đàn ông có thể nói chuyện như vậy, tựa như mây lại tựa như nước, không biết đến cùng nặng nhẹ ở đâu, một hồi dâng lên một hồi chìm xuống, khiến người ta muốn tóm không được nghĩ không xong, mà một chút khí khái đàn ông cũng không thấy.
Người này nếu là người trong nhà hắn, hắn đã sớm một chân đá bay, nghe thôi đã buồn nôn lắm rồi.
Nhưng đến lượt cậu hộ lý này, Diêm Quan Thương lại không thể nói gì.
Một, đây là thói quen cá nhân của người ta; hai, mặc dù mất tự nhiên nhưng hắn lại thích nghe lời như vậy.
Kéo kéo đẩy đẩy mang đến cho hắn một cảm giác thoải mái.
Nhưng hắn vẫn chê đối phương quản quá nhiều, không biết còn tưởng đây chính là em trai thất lạc nhiều năm của mẹ hắn.
Nghe lời đối phương nói, Diêm Quan Thương nặng nề ừ một tiếng, giống như hắn đã thỏa hiệp câu chuyện cố tình gây sự của đối phương.
Tô Chiết không quan tâm, dù sao hắn cúi đầu đồng nghĩa với anh đã thắng.
Bên tai Diêm Quan Thương lập tức truyền tới âm thanh vô cùng vui vẻ: "Thật?"
Ngón tay thon dài của người đàn ông cuộn tròn, không lên tiếng.
Tô Chiết lại tới gần hắn thêm chút nữa: "Vậy cậu chủ thích ăn anh đào hơn, hay thích đồ ngọt trong tủ hơn?"
Diêm Quan Thương nửa ngày không lên tiếng.
Tô Chiết kéo góc áo hắn: "Cậu chủ".
Diêm Quan Thương: "Anh đào".
Mẹ nó!
Trong lúc nhất thời, Diêm Quan Thương không rõ tại sao cậu hộ lý nhỏ này cứ phiền nhiễu như vậy, hắn cầm bát anh đào sang, mất tự nhiên phất tay ra hiệu cho anh rời đi.
Tô Chiết không ở lại lâu, dù sao anh vừa về đã đi rửa anh đào, quần áo chưa kịp thay.
"Nếu ngài có chuyện gì thì cứ gọi tôi nhé".
Nói xong, anh quay người đi lên tầng.
Người vừa đi, bốn phía yên lặng, nhưng người đàn ông cảm thấy hai tai vẫn ngứa ngáy hốt hoảng, ảnh hưởng đến nửa người đều tê tê.
Diêm Quan Thương nhíu mày đổi tư thế ngồi, muốn xua đi cảm giác khác lạ này.
Ánh nắng mặt trời buổi trưa nóng rực, người đàn ông và Golden, một người một chó bật điều hòa ngồi phơi nắng.
Có thể nói đã đem tương phản trình diễn đến cực hạn.
Nhưng ngồi chưa được bao lâu, Diêm Quan Thương đột nhiên sực tỉnh, hình như hắn mới bị cậu hộ lý kia dạy bảo.
Người đàn đưa tay bóp mi tâm, phát hiện đoạn tình huống giống vừa nãy thường xuyên xuất hiện, mà lại còn vô cùng làm nhục tôn nghiêm của kẻ thân là chủ nhà như hắn.
Là nhân vật linh hồn của một công ty kinh doanh, trong công việc Diêm Quan Thương vô cùng hà khắc, đương nhiên cũng rất biết cách nhìn người.
Mỗi lần hắn đi thị sát nhân viên cấp dưới, người thấy hắn không lắp bắp thì cũng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Ngay cả vị trợ lý làm việc gần sáu năm cho hắn cũng luôn cung kính khép nép, căn bản không làm càn giống như cậu hộ lý nho nhỏ này.
Ăn đồ ngọt cũng bị quản, Diêm Quan Thương càng nghĩ càng thấy mình không còn tôn nghiêm, đã bao giờ hắn phải chịu loại đối xử thế này đâu, lần sau chắc chắn hắn sẽ bày ra dáng vẻ đúng thân phận của ông chủ, không để cho đối phương được như ý nguyện.
Nếu đối phương dám phản kháng, vậy thì hắn sẽ nhân cơ hội đuổi người đi.
Người đàn ông vô cùng hài lòng với kế hoạch của mình.
Nhưng Diêm Quan Thương nào biết, vị trợ lý đặc biệt lúc nào cũng cung kính với hắn đã tạo phản rồi.
Mùi anh đào trong tay quanh quẩn chóp mũi, vừa ngọt vừa tươi mát.
Hắn giơ tay nhét một quả vào miệng, ngán ngẩm buồn bực ăn anh đào.
Lúc này chân của hắn bị kéo xuống.
Chưa nghe thấy tiếng động đã cảm nhận được móng vuốt, không để Golden cất tiếng, Diêm Quan Thương đã nói thẳng: "Không được".
Đúng như dự đoán của nó.
Gần một tháng ở chung, Diêm Quan Thương đã hoàn toàn thấu hiểu hành vi của em trai hắn, hắn ăn gì nó cũng đòi ăn theo, hành động thường thấy nhất là nâng móng đặt lên đùi người.
Có thể là do hai anh em chung sống quá hòa hợp, Diêm Quan Thương đã hoàn toàn quên chuyện hắn định đưa tiễn em trai mình đi sau một tháng.
Thậm chí em trai hắn cũng đã quên, ngay từ đầu nó đã bị thằng anh trai mặt đen này làm cho sợ hãi đến nhường nào.
"Ư...!ử..." Thấy anh trai không cho, Golden đáng thương kêu lên.
Diêm Quan Thương lạnh lùng, "Ít ra vẻ đi, mày không nhổ được hạt, không được ăn".
"Gâu!"
"Con mẹ nó chứ, mày ăn vào thì chờ anh đào mọc cây trong bụng mày nhé!"
Tô Chiết từ tầng trên đi xuống:...
Đây không phải lần đầu tiên anh trông thấy Diêm Quan Thương cãi nhau với chó, thậm chí trước đó anh còn có một khoảng thời gian nghi ngờ, tại sao người này giao lưu với chó mà không có chướng ngại gì.
Cuối cùng anh đã nghĩ thông, ở phương diện này đối phương có thiên phú dị bẩm.
Hamster tới nhà một khoảng thời gian rồi, bình thường những chuyện có liên quan đến động vật nhỏ, Tô Chiết sẽ đích thân chăm lo.
Anh nhìn thấy Nam Minh Tinh đang mải ngủ say sưa, cầm một bình nước ấm đổi nước cho nó.
Sau khi đổi xong, anh đi tới ngó Diêm Quan Thương, phát hiện bát anh đào trong tay hắn đã còn không quá nửa.
Không ngờ đối phương lại ăn nhanh đến vậy, Tô Chiết mở miệng: "Cậu chủ, không nên ăn quá nhiều hoa quả, chút nữa còn phải ăn cơm".
Người đàn ông đáp một tiếng lấy lệ, tiếp tục chiến với bát anh đào.
Tô Chiết nhìn mà hơi đau đầu, dù sao lúc nãy anh cũng rửa không ít, chỉ sợ người này lát nữa không ăn được cơm tối.
Nhưng đến giờ ăn cơm tối, Tô Chiết mới cảm thấy lúc nãy mình đã lo nghĩ quá nhiều.
Nhìn hai bát cơm lớn vào bụng Diêm Quan Thương, Tô Chiết:...
Sau bữa cơm tối, hai người họ cùng ngồi trên sofa nghe TV, Tô Chiết quay đầu quan sát Diêm Quan Thương, cảm thấy có chỗ là lạ, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên đầu của người đàn ông.
"Cậu chủ, có phải ngài nên cắt tóc rồi không?"
Cơ thể người đàn ông cứng đờ.
Tô Chiết: "Tóc ngài đã hơi dài".
Diêm Quan Thương đưa tay sờ sờ, không nói nên cắt hay không cắt, trong lòng lâm vào bối rối.
Trước kia người cắt tóc cho hắn đều là thợ được thuê riêng, nhưng bây giờ mắt hắn đã mù, Diêm Quan Thương không muốn quá nhiều người biết tình trạng chật vật hiện tại của mình, bằng không khi ra ngoài hắn đã chẳng đội mũ đeo kính.
Hiển nhiên Tô Chiết cũng nhìn ra, nhưng anh không biết cắt