Ông cụ Diêm nhìn người chắn trước mặt mình, toàn thân từ trên xuống dưới một màu đen, trên mặt mang kính râm và khẩu trang, nghiêm túc che kín mít ngũ quan, căn bản không thấy rõ dáng vẻ.
Vóc người đối phương không thấp, mặc dù mặc quần áo toàn màu đen nhưng vẫn ăn mặc chỉn chu quy củ, chặn trước mặt Diêm Quan Thương một bước không nhường, tựa như cả người đã đóng đinh tại đó.
Nhưng mà...!nhưng mà sao giọng nói lại kỳ quái như vậy?
Thậm chí dường như trước đây ông cụ đã nghe qua giọng điệu giống thế này, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Đương nhiên ông cụ Diêm không thể vì hai ba lời của đối phương mà dừng tay, một cậu nhóc vô danh tiểu tốt, căn bản không có tư cách thuyết phục ông cụ, nhưng bây giờ ông cụ thực sự không định đánh Diêm Quan Thương.
Cánh tay vung gậy nửa ngày, cổ tay đã đau nhức.
Ông cụ Diêm nghiêm mặt: "Cậu là ai?"
Tô Chiết đứng ở nơi đó, giữa muôn vàn ánh mắt trông vào, trong lòng cũng lo lắng bị người khác nhận ra, nhưng anh vẫn không sợ hãi: "Tôi là hộ lý của cậu chủ!"
Ông cụ Diêm nhìn anh, sau khi nghe đối phương nói mình là hộ lý, khinh thường trong mắt càng sâu.
Một cậu hộ lý nho nhỏ cũng dám đi ra cãi lời ông cụ cơ đấy.
Ông cụ Diêm khó chịu: "Nơi này nào có phần cậu lên tiếng?!"
Tô Chiết biết ông cụ Diêm không thể quá tức giận, bằng không ban nãy Diêm Quan Thương đã chẳng nhẹ giọng thu bớt tính tình nói chuyện với ông cụ.
Đối mặt với lời mỉa mai, Tô Chiết mở miệng: "Cháu chỉ muốn khuyên ngài".
Bị người ta khinh thường, hồi mới bắt đầu đi làm anh đã gặp phải không ít, lúc đó không biết đã bị bao nhiêu người gây khó dễ, rõ ràng không phải lỗi của bản thân mà vẫn phải cúi đầu cong lưng nhận sai nói lời xin lỗi.
Không vì thứ gì khác, chỉ về vấn đề mưu sinh.
Dù sao trên đời này có biết bao người sống không dễ dàng, nếu như có thể, anh muốn đó không phải là mình.
Đôi mắt đầy nếp nhăn của ông cụ Diêm nhìn về phía anh: "Cậu định khuyên thế nào?"
Tô Chiết sững sờ: "Ý ngài là cháu có thể nói sao?"
Ốc Phó đứng trong đám người đột nhiên bật thốt: "Ồ...!sao lại không thể?"
Nói xong cậu ta lập tức ăn ngay một cú vả từ bố mình, hiển nhiên vừa rồi đột ngột nghe thấy giọng nói của con trai, bố Phó đã bị dọa đến há cả miệng ra.
"Nơi này nào có phần con lên tiếng?!"
Ốc Phó có khổ mà không nói được: "Bố, bố đừng trách con, phản xạ có điều kiện thôi ạ".
Lôi kéo quan hệ làm quen với nhà họ Diêm còn chưa xong, tuyệt đối đừng đắc tội với ông cụ Diêm đấy nhé.
Nhưng hình như do cậu ta đứng trong một đám người, mà phần lớn lại đều đang chú ý đến bên chỗ ông cụ Diêm, không có mấy ai quay lại nhìn Ốc Phó.
Ông cụ Diêm giở tính giở nết: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi!"
Tô Chiết thầm nghĩ trong lòng một tiếng đắc tội: "Cháu muốn khuyên ngài đừng đi lạc lối khỏi con đường của pháp luật".
Ông cụ Diêm:...
Diêm Thủ Lâm đứng dậy từ ghế sofa: "Bố à, cậu ấy nói đúng".
Ông cụ Diêm đẩy đứa con trai hiếu thảo này một cái.
Diêm Thủ Lâm lần nữa ngã xuống ghế:...
Lại trở về điểm xuất phát ban đầu...
Ông cụ Diêm nhìn Tô Chiết, tức không chỗ phát ra, lửa giận vừa giảm trong lòng lại bùng cháy: "Cậu cho rằng cậu nói hai câu là có thể dọa tôi rồi?"
Tô Chiết: "Không ạ".
Ông cụ Diêm không ngờ đối phương sẽ còn tiếp tục mạnh miệng.
Tô Chiết: "Cháu chưa từng nghĩ đến chuyện dọa ngài".
Ông cụ Diêm gõ mạnh cây gậy trong tay xuống mặt đất, phát ra một tiếng cạch vang vang.
Diêm Quan Thương không nhìn thấy, nhưng hắn biết ông cụ đã nổi giận, vươn tay định kéo Tô Chiết trở về.
Cậu hộ lý này không có gì tốt, ngày thường chỉ giỏi cãi lại hắn, lời nói nghịch ngợm trêu đùa, hắn không muốn để ở lại bên mình, sớm muộn gì cũng đuổi cậu ta đi.
Nhưng hắn không hi vọng đối phương đắc tội ông cụ Diêm, hắn biết ông cụ tức thì tức chứ chẳng đến mức so đo với một cậu hộ lý nho nhỏ, nhưng những người khác thì không giống.
Ông cụ Diêm không thích nhìn cảnh tượng ỷ mạnh hiếp yếu nhưng những người nơi đây không phải ai cũng thông minh, chắc chắn sẽ có những kẻ thiếu đầu óc tự cho mình là đúng đòi đi dạy dỗ lại cậu hộ lý nhỏ.
Đối phương định bất chấp đứng trước người mình bảo vệ, không cho ông cụ tiến lên, đừng nói người ở nơi đây không ngờ, chính hắn cũng không ngờ tới.
Hắn không sợ mấy cây gậy của ông nội, đối với hắn đó chỉ là mấy đòn gãi ngứa.
Ông cụ đánh hắn vì muốn yên lòng mọi người, trong lòng hắn khó chịu thì khó chịu, nhưng hắn không định nói gì.
Dù sao chuyện là do hắn làm, hắn thản nhiên chấp nhận.
Chỉ là hắn không ngờ nơi đây nhiều người như thế, người đầu tiên không vừa mắt lại là cậu hộ lý bên người hắn.
Ngay lúc chú ba của hắn vừa mở miệng đối phương đã nhào vào người hắn, thấy việc nghĩa chẳng chùn bước chân, bảo với hắn đừng sợ.
Hắn căn bản chưa từng sợ, chẳng qua bất bình trong lòng không cách nào biến mất.
Hắn tự nhận mình không hổ thẹn với những người ở chốn này, nhưng khi hắn tỉnh dậy từ trong bệnh viện, hai mắt tối đen, lại có cấp dưới nói cho hắn biết, xe của hắn đã có người động tay động chân vào.
Ngược dòng tìm hiểu thì tìm ra một công ty phế liệu, công nhân bên trong nhận tội, kiểm tra dòng giao dịch ngân hàng của đối phương thì tra được một nhân viên đã bỏ việc tại công ty của nhà họ.
Sau khi bị bắt trói đến, nhân viên kia khóc lóc cầu xin, nói rằng mình không thể khai, nếu nói ra không chỉ mỗi mình cậu ta, người nhà cậu ta cũng sẽ bị liên lụy.
Diêm Quan Thương không có lòng thương người, nhưng lúc đó cả thể xác và tinh thần của hắn đã mỏi mệt, hắn không muốn điều tra thêm nữa.
Sau khi nghe đối phương quỷ khóc sói gào, hắn mất kiên nhẫn bảo người mau cút.
Vệ sĩ thả người, cậu nhân viên kia thẹn với lòng, để lại mấy chữ: "Là người nhà họ Diêm".
Lúc Diêm Quan Thương biết được, hắn tức giận đập sạch đồ đạc trong phòng bệnh.
Những người được gọi là người thân chưa từng thực tâm đối đãi với hắn, nhưng cậu hộ lý trước mặt lại có lòng.
Diêm Quan Thương muốn kéo người quay lại, đối phương hành động như hiện giờ trăm hại không một lợi.
Tô Chiết: "Cho tới tận lúc này cháu vẫn chưa từng nghĩ mình có ý định hù dọa tới ngài".
Vừa nói xong trên cổ tay nhiều thêm một bàn tay to lớn mạnh mẽ.
"Đặc Luân..."
Diêm Quan Thương vừa định vươn tay kéo người trở về, ai ngờ một giây sau bàn tay hắn bị đánh một cái, bị người gạt ra.
Tô Chiết: "Người lớn nói chuyện, trẻ nhỏ đừng chen vào".
Diêm Quan Thương:...
Bố mẹ con hôm nay không ở đây, chú ba đã ngã ngựa, chỉ còn lại một mình ông cậu này, thằng cháu ngỗ nghịch còn định ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh nữa.
Tô Chiết lần nữa điều chỉnh lại khí thế: "Cháu chưa từng nghĩ tới chuyện hù dọa ngài".
Cậu lấy cả Đảng, Nhà nước và pháp luật ra, không phải đang dọa tôi thì là gì?!
Ông cụ Diêm: "Thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch như cậu cho rằng tôi nghe không hiểu?"
Giọng Tô Chiết vô tội: "Thật sự không có ạ".
Ông cụ Diêm: "Vậy ý cậu là gì!"
Tô Chiết hợp tình hợp lý: "Đánh đòn đạo đức ạ".
Ông cụ Diêm:...
Tất cả mọi người ở đây:...
Khá lắm, đúng là đã đánh vào đạo đức của họ thật.
Dù sao pháp luật cũng là ranh giới thấp nhất của đạo đức.
Tô Chiết thấy ông cụ Diêm không nói được lời nào, nghĩ rằng mình vẫn phải cho ông cụ một bậc thang đi xuống, dù sao ở nơi này có nhiều người lớn như vậy, với tính cách không muốn làm ai khó chịu của Tô Chiết, anh không thể để một ông cụ mất mặt trước mắt bao nhiêu người.
Tô Chiết ném lời ra: "Thưa cụ, cậu chủ nhà cháu thật sự không thể đánh".
Ông cụ Diêm cũng coi như là người biết xử sự, thấy cậu hộ lý nhỏ này đang mớm lời cho mình, ông cụ còn không ngờ đối phương cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Nếu ông cụ biết người này là Tô Chiết đoán chừng ông sẽ không có ý nghĩ như vậy, bởi vì trợ lý Tô là người có kỹ năng giao tiếp đạt max điểm.
Ông cụ