Bàn tay Tô Chiết đang kéo áo sơmi người ta cứng đờ, không biết có phải do chột dạ hay không, ánh mắt của anh dời khỏi dấu vết đỏ thẫm trên ngực người kia đi mất.
Diêm Quan Thương lúc mặc quần áo dáng người cao lớn, vai rộng eo hẹp, là chiếc móc áo cao đủ chín cái đầu tiêu chuẩn, một thân cơ bắp không quá phô trương, nhưng bây giờ lột áo ngoài ra, sức tấn công lại quá mạnh mẽ.
Dáng người khỏe khoắn, đường cong cơ bắp căng đầy xinh đẹp, cơ bụng khe rãnh rõ ràng, phía dưới là đường nhân ngư sắc nét, hai bên sườn còn có cơ cá mập căng đầy.
Mặc dù hai người họ đã ở cùng nhau gần sáu năm, Tô Chiết vẫn chưa từng trông thấy đối phương để thân trên trần.
Đột nhiên anh sâu sắc hiểu ra tại sao năm đó lúc mới nhận chức anh lại cứ thích nhìn chằm chằm vào thân hình của hắn.
Ánh mắt Tô Chiết không biết nên dừng ở đâu, sau đó anh nghiêng đầu sang bên, bỗng nhiên nhớ tới chiếc thẻ tập gym của mình.
Dáng người của Diêm Quan Thương, anh phải tập bao nhiêu năm mới được.
Chờ khi nghe đối phương nói ra nguyên nhân là đầu anh đụng phải, Tô Chiết im lặng suy nghĩ, hình như có chuyện đấy thật.
Tô Chiết nhìn Diêm Quan Thương, cẩn thận hỏi thăm: "Cậu chủ, ngài có đau không?"
Anh không nói ra thì căn bản người đàn ông này không hề có cảm giác ngực mình bị thương: "Không có".
Tô Chiết nghe xong thở phào: "Không sao thì tốt".
Diêm Quan Thương tưởng rằng cậu hộ lý nhỏ đang tự trách mình, vừa định mở miệng nói cậu không cần để ý, nhưng lời đến khóe miệng lại dừng ngay, tại sao hắn phải quan tâm cảm xúc của cậu hộ lý nhỏ chứ.
Quần áo trước ngực vang lên tiếng cọ xát.
Nhưng không nói...!đối phương có thể một mực giữ áy náy trong lòng không?
Dù sao cậu hộ lý nhỏ cũng không cố ý đụng phải hắn, mà còn muốn bảo vệ cho hắn.
Suy nghĩ hỗn loạn làm cho người đàn ông hơi bực bội, ngay lúc Diêm Quan Thương còn đang bối rối không biết nên mở miệng hay không, bên tai đã vang lên tiếng nói.
"Cậu chủ, vết đỏ trên ngực ngài không quá lớn." Tô Chiết kiểm tra xong, bắt đầu nghiêm túc trình bày rất có lý lẽ: "Ngài không sao thì tốt, mặc dù không biết do ai làm".
Diêm Quan Thương nghe xong, nét mặt cứng lại: "Cậu nói gì cơ?"
Tô Chiết mặt không đỏ tim không loạn: "Mặc dù không biết người nào đã va phải ngài".
Diêm Quan Thương: "...!Là cậu."
Tô Chiết tiếp tục, "Cũng không biết đối phương dùng vũ khí gì."
Diêm Quan Thương mặt không biểu cảm, "Đầu của cậu."
Tô Chiết tựa như không nghe thấy, giọng nói mang theo vui mừng: "Nhưng chỉ cần ngài không sao thì tốt rồi".
Diêm Quan Thương:...
Đầu óc hắn bị tràn nước vào mới nghĩ cậu hộ lý nhỏ sẽ mang theo nỗi áy náy trong lòng.
Tô Chiết vươn tay muốn kéo áo cho hắn, ai ngờ người đàn ông lại giữ chặt lấy.
Tô Chiết giật mình: "Cậu chủ, lạnh".
Diêm Quan Thương: "Bây giờ là mùa hè".
"..." Tô Chiết cười ha ha, "Ngài vẫn nên khép áo vào thì hơn".
Diêm Quan Thương lạnh giọng: "Định tiêu hủy chứng cứ?"
"Sao có thể".
"Vậy thì khép vào làm gì?"
"Đương nhiên là tôi càng nhìn lại càng đau lòng", Âm thanh lã chã chực khóc, "Vết thương trên người ngài nhưng đau nhức tại lòng tôi".
Sau đó anh lại đổi lời: "Nhưng tôi tin, người làm ngài bị thương nhất định phải chịu trừng phạt".
Diêm Quan Thương lười biếng đáp, thoáng như trêu ghẹo, "Vậy sao?"
"Đương nhiên rồi", Tô Chiết: "Ngay lúc người đó làm tổn thương ngài, nhất định đã phải chịu trừng phạt tương tự".
"Vì sao?"
"Vì lực tác dụng đều về cả hai phía".
Diêm Quan Thương: "Trán cậu cũng đỏ rồi?"
Tô Chiết: "Không có".
Dứt lời, Tô Chiết:...
Thế mà anh lại bị đối phương lừa vào tròng.
Diêm Quan Thương không so đo với anh, coi như cho qua chuyện này, đứng dậy lên tầng thay quần áo dự định ra ngoài dắt chó đi dạo.
Tô Chiết đưa kính râm cho đối phương, chính mình cũng đeo khẩu trang chuẩn bị cùng ra ngoài đi bộ.
Bây giờ đã hơn tám giờ tối, sắc trời ngày hè cũng đã dần tối đen.
Golden mang theo đỉnh đầu Địa Trung Hải, hai bên lông còn lại tươi tốt chập chùng theo gió đêm, không biết tại sao nhìn vào lại có chút thê lương.
Hai người một chó thuận theo con đường tiến về phía trước, lúc đi tới một góc đường bên tai bỗng vang lên một trận cười.
"Đệt mợ, ha ha ha ha ha".
Tô Chiết ngước mắt nhìn sang, là cậu phú nhị đại dắt Alaska đi tản bộ.
Đối phương hơi cúi đầu, ánh mắt hoàn toàn bị Golden trong tay Diêm Quan Thương hấp dẫn, cậu ta nhìn đỉnh đầu Địa Trung Hải của Golden, cười đến không dừng lại được.
"Móa nó, Diêm Quan Thương, chó của mày, ha ha ha ha ha ha ha."
Sắc mặt Diêm Quan Thương lạnh lùng.
Phú nhất đại: "Ha ha ha ha ha ha lông đầu của chó nhà mày."
Diêm Quan Thương giữ chó không nhúc nhích.
"Ha ha ha ha ha khặc khặc ụt ụt.."
Phú nhị đại đột ngột cười thành tiếng heo kêu:...
Diêm Quan Thương: "À".
Phú nhị đại:...
Bởi vì mất mặt nên gương mặt phú nhị đại hơi nóng lên, nhưng rất nhanh cậu ta đã tìm lại được thể diện: "Diêm Quan Thương, đầu chó nhà mày làm sao thế, sao lại thành cái dáng vẻ quỷ quái này?"
Diêm Quan Thương lạnh giọng: "Dáng vẻ quỷ quái gì?"
Phú nhị đại: "Còn dáng vẻ quỷ quái gì, đương nhiên là Địa Trung Hải rồi".
Thật ra cũng không thể trách đối phương bật cười, lần đầu tiên trông thấy kiểu đầu của con trai, đến người thân là bố nó như Tô Chiết còn không nhịn được.
Phú nhị đại thấy con chó của đối phương trở nên xấu xí, ưỡn ngực, trong lúc nhất thời cảm thấy Alaska nhà mình càng có mặt mũi hơn.
Lần này chó nhà đối phương đã xấu như vậy, chắc chắn Alaska nhà cậu ta sẽ không thích nữa.
Ngay lúc phú nhị đại còn định chế giễu mấy câu, liền nghe thấy người đàn ông lạnh lùng nói: "Kiến thức hạn hẹp".
Phú nhị đại lập tức bùng nổ: "Mày nói ai kiến thức hạn hẹp?!"
Diêm Quan Thương: "Cậu."
Phú nhị đại: "Tao chỉ chê kiểu đầu của chó nhà mày xấu xí, sao lại thành kiến thức hạn hẹp rồi?"
"Kiểu đầu xấu xí?"
"Không thì sao?"
Chỉ thấy người đàn ông nghiêm mặt: "Đó là giới hạn mùa hè".
(Thứ mà mùa hè không thể thiếu được)
Tô Chiết:...
Cách giải thích này mất mặt đến thế à?
Lúc trước anh nói ra tự bản thân không hề hay biết, hiện tại nghe thấy chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui vào.
Phú nhị đại nghe xong hai mắt lộ ra kinh ngạc, khó tin cúi đầu nhìn Golden.
Tô Chiết:!
Cậu ta tin!!!
Ánh mắt phú nhị đại khiếp sợ nhìn Golden, Tô Chiết sắc mặt bối rối nhìn phú nhị đại, chỉ còn Diêm Quan Thương tự lo lấy thân mình.
Phú nhị đại nhìn thế nào cũng không ra cái đầu Địa Trung Hải kia có gì đặc biệt: "Mày đừng gạt tao".
Diêm Quan Thương lười quan tâm đến cậu ta.
Phú nhị đại chỉ vào hắn, nói: "Mày đừng tưởng tao sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện trước kia, Golden nhà mày