Người trải sự đời nhiều như trợ lý Tô, sau khi nghe chủ quán trọ phát biểu, khóe mắt không khỏi co giật hai cái.
Không ngờ từ giây phút bước chân xuống máy bay, hai chữ đen đủi đã bám chặt lấy họ.
Phong cách bên ngoài và phong cách tổng thể bên trong của quán trọ đều rất lịch sự tao nhã, xà nhà cột nhà chạm trổ, bước vào bên trong là có thể trông thấy ngay bức bình phong trăm loài chim sắc màu rực rỡ, khung viền điêu khắc tinh vi, màu sắc diễm lệ sáng sủa, đặt trong một cửa tiệm mộc mạc thanh lịch lại không quá phô trương, thậm chí còn mang đến cho người ta một cảm giác choáng ngợp.
Tô Chiết nhìn thêm vài lần, sau đó không làm chậm trễ thời gian thêm, lập tức đặt căn phòng cuối cùng chủ nhà trọ vừa nói.
Anh đưa tay ra nhận chìa khóa, sau khi mở lòng bàn tay sắc mặt tỏ rõ sự bất ngờ.
Chỉ thấy chiếc chìa khóa kia tròn tròn có răng cưa, nhưng hơi quá nhỏ bé, là chìa khóa phẳng bẹt thời đại cũ.
Không giống chìa khóa phòng, mà giống như chìa khóa...!chiếc khóa dây của xe đạp.
Chiếc xe thời cấp ba của anh cũng có một cái khóa giống y như vậy.
Vì đảm bảo chủ quán trọ không nhầm lẫn, Tô Chiết cẩn thận hỏi thăm: "Đây là chìa khóa phòng ạ?"
Sắc mặt chủ quán trọ rất thản nhiên, "Đúng vậy".
Có lẽ do ở khách sạn mấy năm nay đã quen dùng thẻ phòng, anh bắt đầu quên mất vẫn có những quán trọ có phòng mở cửa bằng chìa khóa.
Khách du lịch dừng chân ở quán trọ rất nhiều, nhân viên phục vụ bận rộn chỉ còn thừa thời gian thở dốc, chủ quán trọ vòng qua quầy lễ tân định xách hành lý hộ họ.
Cũng chỉ có hai cái balo, quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân dùng một lần, cộng lại có khi chẳng tới được một hai kg, xe đẩy hành lý không cần dùng đến, Tô Chiết uyển chuyển chối từ, "Chúng tôi tự mình mang đi được".
Chủ quán trọ: "Không sao, cứ để tôi tới".
Nói xong ông ta xách hai cái balo lên.
Tô Chiết lễ phép mở miệng: "Cảm ơn".
Chủ quán trọ tươi cười xán lạn: "Đừng khách khí, một lần vận chuyển 50 tệ".
Tô Chiết:...
Tới được nơi này chắc hẳn đều là người không may, câu nói này cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Tô Chiết.
Chủ quán trọ nhìn hai người họ, mỗi ngày du khách tới nơi này muôn hình muôn vẻ, ai cũng có điểm giống nhau, lại cũng có điểm không giống.
Mà hai người trước mặt ông ta mang đến một cảm giác tương phản cực mạnh, một người phong độ nhẹ nhàng, thanh cao tao nhã, mới nhìn thoáng qua đã có ấn tượng đây là một kẻ xuất sắc trong cuộc đời, có năng lực có đầu óc.
Một người khác...!chủ quán trọ tỉ mỉ quan sát Diêm Quan Thương mấy lần, vai rộng chân dài, cao hơn người còn lại quá nửa cái đầu, khung xương cũng to lớn hơn người kia không ít, là một người đàn ông có dáng hình xương cốt xuất sắc, cơ thể tỉ lệ hoàn mỹ mười phần, khí chất trên người trái ngược với người bên cạnh, nhưng nhìn qua lại không thấy mất hài hòa.
Không mất hài hòa có lẽ là ở chỗ, khí chất nho nhã của một người không bị khí chất mạnh mẽ của người còn lại lấn át, thậm chí còn làm cho hai người họ thêm phần nổi bật hơn.
Tựa như, tựa như một kẻ thuần hóa thú dữ cùng với...
Chủ quán trọ cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau, trước đó khi hai người họ đi vào hai bàn tay đã nắm, đến giờ vẫn chưa từng buông.
"Hai người là người yêu hả?"
Tô Chiết nghe xong, định giải thích: "Không phải, ngài ấy là cậu chủ nhà tôi".
Ông chủ quán trọ hiểu rõ: "À, chồng chồng ấy hả".
Tô Chiết:...
Diêm Quan Thương:...
Hai năm nay hôn nhân đồng giới đã được pháp luật công nhận, ông chủ quán trọ gặp không ít cặp chồng chồng tới đây du lịch cầu phúc, một số người vẫn không chịu thừa nhận mình đã kết hôn, chủ quán trọ sớm không còn kinh ngạc.
Thấy người hiểu lầm, Tô Chiết: "Tôi là hộ..."
Chủ quán trọ xua tay: "Không sao, không cần xấu hổ, tôi đều hiểu".
Tô Chiết:...
Thấy đối phương hiểu lầm quá sâu, có giải thích cũng không nghe lọt, Tô Chiết từ bỏ, dắt Diêm Quan Thương đi theo chủ quán trọ nhận phòng.
Diêm Quan Thương thấy chủ quán trọ hiểu lầm, cậu hộ lý nhỏ không giải thích, mặt mày sắc nét cau chặt, muốn buông lỏng bàn tay, ai ngờ chưa kịp làm xong hành động bàn tay đã bị nắm chặt.
"Cậu chủ, đừng để bị lạc".
Quán trọ được xây dựng theo phong cách đình viện thời cổ đại, chỉ có điều nội thất bên trong cũng đã trang hoàng hiện đại hóa hơn một chút.
Tô Chiết liên tục hỏi thăm, hóa ra quán trọ này đã được sửa từ một căn nhà trọ xây từ thời cổ đại.
Ba người ra khỏi sân trước đi trên một dãy hành lang dài, trên đường đi chủ quán trọ giới thiệu sơ qua về chủ đề phong cách và ý nghĩa của quán trọ, đồng thời cũng gặp được không ít du khách cùng nhân viên phục vụ.
Tô Chiết phát hiện căn phòng nào cũng có tên riêng, hết sức đặc biệt.
Chủ quán trọ đưa hai người họ đến một căn phòng: "Đây chính là gian phòng của hai vị".
Tô Chiết lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, chờ khi trông thấy khóa cửa bên ngoài, nụ cười của anh cứng đờ lại.
Chỉ thấy ở giữa hai tay nắm cánh cửa bằng gỗ có tròng vào một chiếc khóa dây xe đạp.
Tô Chiết:...
Anh đã nói chiếc chìa khóa này quen lắm mà.
Nhưng sau đó anh vẫn bình tĩnh mở khóa đẩy cửa ra, đập vào mắt là một gian phòng vô cùng đơn giản.
Tại sao nói là đơn giản, đại khái căn phòng chia ra thành hai phần, một phần là phòng tắm, một phần là phòng nghỉ ngơi, khu vực nghỉ ngơi chỉ có một chiếc bàn gỗ hai chiếc ghế và một cái giường, không thể nhìn thấy một thiết bị hiện đại nào khác.
Chủ quán trọ cười nói: "Căn phòng này tương đối cổ".
Cái này nào phải cổ, cái này phải gọi là về lại với cụ tổ!
Ngay cả cái giường đặt trong căn phòng cũng là giường thời cổ, rèm giường hống phấn hấp dẫn ánh nhìn, Tô Chiết nuốt nước bọt, không biết nó có đủ chỗ cho hai người đàn ông trưởng thành ngủ cùng không nữa.
Tô Chiết nhìn cửa gỗ, lại quan sát một vòng, không phát hiện ra chốt cửa.
Tô Chiết: "Cánh cửa này không có chốt, buổi tối khóa trái phòng như thế nào?"
Chủ quán trọ: "Cầm chiếc khóa trên tay ngài, khóa từ phía bên trong cửa".
Tô Chiết cúi đầu nhìn chiếc khóa dây xe đạp, một khóa hai tác dụng.
Tô Chiết:...
Có lẽ khóa dây xe đạp cũng không ngờ mình lại có ích như thế này.
Chủ quán trọ đi vào trong, đặt balo của hai người lên mặt bàn: "Chút nữa sẽ có người mang đồ uống và đồ ăn nhẹ tới, nếu cần mua đồ ăn thì có thể liên hệ thẳng tới chỗ của chúng tôi".
"Liên hệ thế nào?"
Chủ quán trọ: "Cứ dùng cách thức nguyên thủy nhất".
Tô Chiết:?
Chủ quán trọ: "Đứng ở ngoài cửa gào".
Tô Chiết:...
Khách trọ nhiều, bên ngoài cửa lúc nào cũng có nhân viên phục vụ đi ngang qua.
"À đúng rồi, nếu hôm nay hai người không có ý định tiếp tục lên núi thì cũng có thể tham quan cảnh sắc bên ngoài quán trọ".
Nói xong ông chủ dẫn hai người đi theo một con đường nhỏ tới cửa sau của quán trọ, mở cửa ra, một con đường dài chạy thẳng xuống dưới xuất hiện, gió mát bất ngờ tạt tới mặt làm Tô Chiết híp mắt lại, lần nữa mở ra