Diêm Quan Thương càng nghĩ càng ngột ngạt, gió đêm từ cửa gỗ thổi vào phất phơ rèm giường, màu hồng phấn ban đầu bị đêm tối bao phủ ánh lên chút xanh sẫm, lay động cọ vào mặt người đàn ông, bên tai văng vẳng tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, một tiếng tiếp một tiếng.
Ban chiều là hắn không đúng, cậu hộ lý nhỏ nhát gan như vậy, hắn không nên đen mặt dọa nạt người ta.
Đầu đêm trời cũng oi nóng y như hôm qua, tắm mát đi ra phần mắt quấn băng gạc khó chịu không nhịn được, người đàn ông vốn đã cáu kỉnh phiền lòng, cuối cùng nóng nực quá nên đưa tay kéo băng gạc thẳng xuống.
Chiếc băng gạc này chỉ có tác dụng bảo vệ mắt không cho nó gặp ánh sáng mạnh, bây giờ là đêm khuya, cạnh bên còn lớp màn giường tầng tầng che phủ, nơi nào có ánh sáng mạnh chiếu tới đây.
Có lẽ là mù quá lâu rồi, hiện tại bắt hắn nhớ ra ánh sáng trông như thế nào hắn cũng không nhớ được.
Tính toán lại thời gian, hắn đã mù gần nửa năm.
Sau khi kéo băng gạc ra, Diêm Quan Thương thử mở mắt, chỉ cảm nhận được hàng mi đang chớp chớp, đưa tay không thể nhìn thấy năm ngón tay.
Tâm tình Diêm Quan Thương lại lần nữa rơi từ trên cao xuống, cậu hộ lý nhỏ bên người không hề có động tĩnh.
Câu nói ban nãy gọi người quay lại ngủ đã tự phá bỏ quy tắc mình đặt ra, cũng trần trụi thừa nhận hắn đang cúi đầu trước.
Loại cảm giác mâu thuẫn thế này lần đầu tiên Diêm Quan Thương cảm nhận đươc, hắn cứ tưởng rằng mình cúi đầu rồi, cậu hộ lý nhỏ sẽ quay người lại, ai ngờ đối phương chỉ cố đè cơn ho nhỏ xuống, căn bản không xoay người lại.
Diêm Quan Thương tức giận, đặt ở tình huống bình thường, hắn làm ra hành động như thế này đã cho đối phương đủ mặt mũi, đến nay chưa có mấy người được hắn làm đến nước này, ai ngờ cậu hộ lý nhỏ không thèm.
Đối phương không quay lại, đêm nay chỉ có thể đơn độc nằm ngủ bên trong.
Diêm Quan Thương lại mở miệng gọi: "Quay lại".
Người bên cạnh lặng ngắt như tờ, ngay cả âm thanh cọ vào đệm chăn cũng không thấy.
Diêm Quan Thương cắn răng, cố ý dùng sức quay người, phát ra âm thanh lật người không nhỏ.
Đối phương chậm chạp không thuận theo ý của hắn.
Không quay lại thì không quay lại, đêm nay cứ để cậu hộ lý nhỏ tự mình ngủ đi, sau nửa đêm đừng hòng quấn sang chỗ hắn nữa.
Diêm Quan Thương càng nghĩ càng phiền, hắn đã làm đến thế rồi, đối phương còn muốn thế nào? Hắn không lên tiếng gọi đối phương quay lại nữa, nhắm mắt lại định ngủ.
Nhưng hai mươi phút trôi qua, Diêm Quan Thương vẫn không thành công chìm vào giấc ngủ.
Hắn tức giận trong lòng, cảm thấy mình thật ấu trĩ, hắn so đo với một cậu hộ lý nhỏ làm gì, coi như đối phương cứng đầu không chịu quay lại, nhưng người ta đã ốm rồi, còn quy định thì do hắn tự nói.
Sau nửa đêm trời lạnh giá, mặc dù hắn không thích tiếp xúc tay chân, nhưng không có lý do gì lại ép cậu hộ lý nhỏ ngủ trong giá lạnh.
Diêm Quan Thương khẽ xoay người lại, do dự một hồi, duỗi một cánh tay chạm vào vị trí bên cạnh, đè xuống khoảng không ngăn cách giữa hai người, mà cái giường gỗ nhỏ này tổng cộng cũng không lớn là bao.
Diêm Quan Thương nhíu mày, một giây sau tiếng ho của người bên trong lại vang lên bên tai hắn thêm lần nữa.
Thấy người ho quá khó nhọc, người đàn ông học mẹ Diêm vỗ vỗ lưng cho người ta, sau đó cánh tay dài duỗi ra đem người ôm chầm tới.
Diêm Quan Thương chống một nửa cơ thế xuống giường, vừa lật người cậu hộ lý nhỏ quay lại, đối phương lập tức vòng tay bám vào cổ hắn, chủ động ôm tới.
Cơ thể người đàn ông cứng đờ, hắn cảm nhận được gương mặt non mềm của đối phương dán lên làn da nơi cổ nơi vai của hắn.
"Ừm".
Đối phương phát ra một tiếng vang trầm trầm.
Diêm Quan Thương vô thức thả bàn tay đang sững lại giữa không trung xuống, kéo người vào sâu trong ngực mình.
Bên trong mũi đầy mùi dầu gội hương quýt xanh của đối phương, mang theo hương vị nhàn nhạt thơm ngát của đêm hè.
Đối phương chủ động nhất thời làm cho Diêm Quan Thương không kịp phản ứng, nằm ngửa ôm người sững sờ thật lâu.
Hắn bần thần nằm đó, cảm nhận được người trong lòng xê dịch, giống như hôm qua đem chân luồn vào giữa hai chân hắn, mũi chân chạm lên vùng da trần trụi của hắn, tìm một tư thế thoải mái nằm sấp vào.
Tay hắn vòng qua eo của đối phương, vùng lưng của người trong lòng mảnh hơn hắn rất nhiều, vòng eo rất nhỏ, cánh tay hắn luồn qua có thể dễ dàng vòng quanh người ôm chặt.
Còn chưa đợi hắn ôm người vào lòng, cánh tay đối phương đã vòng lên cổ hắn trước, trước đó hắn nghĩ không sai, vừa rồi cậu hộ lý nhỏ sở dĩ không chịu quay lại là vì bị hắn dọa, sinh ra sự không dám.
Bằng không thì chẳng đến mức hắn mới chạm tới người, đối phương đã tự mình dâng đến.
Ngẫm lại, cậu hộ lý nhỏ cũng đã cúi đầu với hắn.
Hẳn để tay trên lưng người ta, bối rối ảo não, không biết mình có nên nói ra chuyện chiều nay với cậu hộ lý nhỏ không.
Hắn không biết tại sao sau khi nghe được người bị ngã là thằng oắt kia lại sinh ra tức giận, nhưng phần lớn nguyên do lại bởi vì cậu hộ lý nhỏ không có ý thức an toàn.
Đã lớn thế rồi mà còn không biết không nên nói chuyện với người lạ.
Hơi thở nóng hổi của đối phương từng chút từng chút thổi vào cổ hắn, nửa đêm chưa tới, hai người ôm sát nhau hơi nóng nực, nhưng Diêm Quan Thương không đẩy ra, trái tim lại xuất hiện cảm giác khó hiểu tối hôm trước.
Diêm Quan Thương cho rằng cảm xúc ấy là bởi vì hắn không quen tiếp xúc thân thể với người khác.
Gió đêm thổi đến màn giường, hắn có thể cảm nhận được người hắn ôm càng bám hắn chặt hơn.
Bàn tay đặt trên người đối phương của hắn có chút luống cuống, đối phương cọ mặt lên cổ hắn, hơi thở của hắn sắp chậm nửa nhịp mất rồi.
Cậu hộ lý nhỏ này không phải dính người một cách bình thường.
Trong đầu hắn nhớ lại lời nói ban ngày lúc đối phương trèo lên đỉnh núi.
"Tôi biết ngài không thích tôi, chỉ cần hai mắt ngài khỏi hắn, tôi sẽ lập tức rời đi".
"Tôi sẽ không tiếp tục bám lấy ngài".
Hiện giờ nhớ lại lúc ấy, Diêm Quan Thương nhíu mày, đoán rằng cậu hộ lý nhỏ đang nói lời giận dỗi.
Đối phương biết làm nũng hắn đến vậy, chắc chắn đợi mắt hắn khỏi cậu ấy cũng muốn ở lại nhà hắn làm việc, không thể rời đi.
Đương nhiên mặc dù hắn không thích có người ở bên cạnh nhưng cũng không đến nỗi nhất định phải đuổi cậu ấy đi khỏi.
Đam Mỹ Hài
Diêm Quan Thương cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người trong lòng, cả ngày nay hai người họ hiểu lầm rất nhiều, hiện tại hóa giải cũng không phải không được.
Diêm Quan Thương hắng giọng, tiếng nói không lớn, rất nhẹ nhàng: "Chiều nay không phải tôi cố tình phát cáu với cậu".
Sau đó không để người ta có cơ hội trả lời, "Tôi chỉ cảm thấy không vui với hành động của cậu.
Tôi không nói hành động đó là sai, nhưng một người vẫn nên có lòng cảnh giác cơ bản".
"Tôi tin rằng mẹ cậu đã từng dặn dò không nên nói chuyện với người xa lạ, tôi tức giận chẳng qua vì cậu đã quên lời mẹ cậu dặn mà thôi."
Diêm Quan Thương nói xong, nhắm hai mắt lại, hết sức hài lòng với với câu chữ mình mới nói ra.
"Không phải tôi không cho phép cậu giao tiếp với người ngoài, nhưng cậu nên tìm hiểu rõ xem mục đích của người ta khi tiếp xúc với cậu là tốt hay