Những ngày tiếp theo, Túc Duy An luôn ở trong trạng thái vùi đầu vào làm việc.
Đàm Tự mỗi ngày cũng vội vàng đi qua cửa kính, phía sau lưng hắn luôn có vài người đi theo.
Đàm Tự nghiêm túc đọc tài liệu, Túc Duy An thì chăm chỉ vẽ vời vậy nên hai người một cái ánh mắt nhìn nhau cũng không có.
Lại ở nhà tăng ca đến tận tối muộn, Túc Duy An nhìn thời gian ở bên dưới góc phải, phát hiện bây giờ đã hơn nửa đêm một chút rồi.
Cậu vốn đang định vẽ thêm một lát, nhưng bây giờ mí mắt của cậu vô cùng nặng trĩu, không thể chịu đựng thêm được nữa.
Cậu dụi dụi mắt, chuẩn bị lười nhác vươn vai lên.
"Bang——"
Chiếc bảng vẽ trên tay bị cậu không cẩn thận làm rơi xuống đất, trong lúc rơi còn làm đổ theo ly nước ở bên cạnh, nước dọc theo mép bàn tuôn xuống, toàn bộ đều rơi trên bảng vẽ.
Túc Duy An sợ tới mức không thể buồn ngủ nổi nữa, cậu vội vàng cầm lấy bảng vẽ lên, nước ở bên trên theo đó trượt xuống, ngay cả quần pijama của cậu cũng bị ướt đẫm rồi.
Sau khi tan ca xong còn phải dọn dẹp tấm thảm đã bị thấm nước, thêm cả một bảng vẽ tay đã bị hỏng, cậu đau lòng ngồi ngốc nghếch thật lâu.
Dọn dẹp xong hết cả, Túc Duy An nằm ở trên giường ngơ ngác nghĩ: Bây giờ tạm thời không có tiền mua bảng vẽ tay mới, mấy ngày này chỉ còn có thể ở công ty tăng ca thôi...
Ngày hôm sau cậu mang theo quầng thâm dưới mắt cùng với ba gói mì ăn liền xuất phát tới công ty.
Trầm Thần sững sờ khi nhìn thấy cậu, "An An, hôm qua mắt em cũng có nhiều quầng thâm như vậy sao?"
Túc Duy An không khỏi đem ngón tay dụi dụi mắt mình: "...!em cũng không biết nữa."
Cậu cất mì gói vào trong ngăn kéo tủ, ngáp mấy cái xong mới mở máy tính lên.
Lúc này một vài đồng nghiệp đang cùng nhau đi vào, cười nói rôm rả.
Có lẽ là đang nói tới chỗ vui nên là âm lượng không hề kiểm soát.
"Cậu nhìn thấy bức ảnh mà anh ta gửi vào trong nhóm WeChat tối hôm qua chưa? Buồn cười chết tôi."
"Hình gì vậy, tôi chưa nhìn thấy, là nhóm nào?"
"Là nhóm mà ai thêm vào đấy, nhóm của phòng chúng ta."
Nghe vậy, Túc Duy An ngạc nhiên.
Còn Trầm Thần ở bên cạnh thì đứng lên trước, "Nhóm của phòng chúng ta, sao tôi lại không biết?"
Đám người kia đứng yên tại chỗ để nhìn nhau, trong đó có một người bước ra mỉm cười bảo, "Hôm qua mới lập thôi nên chưa kịp thêm mọi người vào."
Nói tới đây, cô ấy nhìn tới Túc Duy An, "Vốn dĩ ngày hôm qua tôi đã muốn thêm rồi, nhưng lại sợ người khác nói chúng ta có mối quan hệ với nhau thì cũng không hay."
Túc Duy An cúi đầu không nói, còn Trầm Thần thì là lần đầu tiên nổi giận, "Trong phòng làm việc này ngoại trừ trưởng phòng Lưu ra thì còn ai có thể có mối quan hệ cùng cô nữa, phải rồi, các người cũng đã thêm trưởng phòng Lưu vào rồi sao?"
Sắc mặt của người kia có hơi khó coi, "...hình như, tôi cũng không nhớ rõ nữa?"
Mỗi lần Lưu Dân Nhiễm đi ngang đều rất vừa lúc, anh ta cầm theo máy tính thản nhiên đi qua chỉ để lại một câu, "Thêm đi, tôi còn chưa có mở ra xem nữa, không liên quan tới mấy cái tin tức chẳng cần thiết này."
"Không phải cô bảo là sợ người khác nói này nói nọ về mối quan hệ của mình ư? Thế sao lại không thêm cả trưởng phòng Lưu vào?" Trầm Thần cười mỉa mai rồi ngồi xuống cầm lấy bút, không thèm nhìn bọn họ thêm một lần nào nữa, "Quên đi, các người có thêm tôi cũng không muốn vào."
Đám người kia đuối lý trước, hơn nữa trưởng phòng Lưu còn đang ngồi cách đó không xa nên bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, ném ra vài ánh mắt xem thường rồi từng người quay trở về vị trí của mình.
Trong lúc Túc Duy An đang âm thầm cảm thấy khó chịu thì Trầm Thần đã nghiêng đầu sang, "An An, em đừng có thèm chấp nhặt bọn họ."
"Không phải...!chị Thần ơi, em xin lỗi." Túc Duy An càng thêm có lỗi, đương nhiên là cậu biết lý do những người đồng nghiệp kia không thêm Trầm Thần vào nhóm, bởi vì Trầm Thần là người duy nhất trong phòng chịu trò chuyện gần gũi với cậu.
"Có gì mà phải xin lỗi chứ? Một đám đi làm rồi vẫn chơi trò cô lập ở nơi làm việc, y hệt đám học sinh tiểu học." Trầm Thần mỉm cười, "Em đừng nghĩ nhiều, cứ vẽ tranh cho tốt, chốn công sở là thế, càng hiền lành càng thành thật thì cũng chẳng được gì cả.
Khi em trở thành một người tài giỏi rồi thì ai cũng sẽ thật sự tôn trọng em."
"...!vâng." Túc Duy An nặng nề gật đầu.
Khi Lưu Dân Nhiễm báo cáo công việc với Đàm Tự, "vô tình" anh ta đã đề cập tới một chút mánh khoé ở trong phòng.
Lưu Dân Nhiễm có thể trèo lên được vị trí hiện tại không phải chỉ dựa vào may mắn, nhưng cũng không phải hoàn toàn nhờ vào thực lực, ngoài ra còn phải nắm chắc được một chút tâm tư của cấp trên.
Chỉ vì mối quan hệ với Đặng Văn Thuỵ nên anh ta đã chăm sóc cho Túc Duy An, hơn nữa mấy hôm trước Đàm Tự còn gọi Túc Duy An đi gặp hắn, có thể thấy được là giữa hai người này cũng có chút quan hệ — kẻ ngốc mới chọn đi về phe của đám đồng nghiệp kia.
"Thật à?" Đàm Tự vừa nói vừa lấy từ trong gói thuốc ở bên cạnh ra một điếu, "Có thể hiểu được, nơi nào có người thì nơi đó sẽ phân bè phái."
"Ngài nói đúng." Lưu Dân Nhiễm mỉm cười.
"Còn chuyện gì nữa không?" Đàm Tự huơ điếu thuốc ở trên tay, "Không có chuyện gì nữa thì anh đi ra ngoài đi, tôi hút một điếu thuốc."
Sau khi Lưu Dân Nhiễm đi khỏi, Đàm Tự châm thuốc lên, nặng nề hút một hơi.
Đứa nhỏ kia bị bắt nạt, không biết có để bụng không, nếu không thì mỗi ngày đều mang dáng vẻ hiền lành vô hại, có ngày bị người ta bán đi còn giúp người ta đem tiền vào ngân hàng gửi.
Trong thời gian Túc Duy An bận rộn, cậu đã vẽ ra được hai nhân vật mẫu.
Đầu tiên là cô gái đã xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng của Qs-7 năm vừa rồi, người còn lại là nhân vật hư cấu của trò chơi, ninja.
Lúc cậu đang vẽ mặt nạ của ninja thì có hai tiếng gõ cửa vang lên từ phía bên phải, thu hút toàn bộ sự chú ý của những người trong văn phòng.
Đàm Tự mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn đến khuỷu, hắn nhìn văn phòng một lượt cuối cùng ánh mắt vẫn đặt ở trên người của Túc Duy An.
Túc Duy An nhanh chóng cúi đầu.
"Để thuận tiện cho việc nhận thông báo của công ty, mỗi tổ của dự án sẽ phải tạo một nhóm WeChat." Đàm Tự nhàn nhạt bảo.
Một người đàn ông vội vàng đáp lời, "Phó tổng, chúng tôi có..."
"Túc Duy An." Đàm Tự thẳng thừng ngắt lời anh ta, "Cậu tạo một cái, chịu trách nhiệm xử lý thông tin của nhân viên muốn vào nhóm, xác minh rồi duyệt."
Túc Duy An sửng sốt, cậu ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn.
"Thực hiện trong hai ngày."
Đàm Tự buông những lời đó rồi xoay người bỏ đi, để lại đám người ở trong văn phòng vẫn còn đang ngẩn ra.
Không khí lúc này lại chuyển sang trạng thái bối rối.
Trầm Thần là người đầu tiên có phản ứng lại, cô nhanh chóng xé ra một mẩu giấy trắng, viết ID và tên WeChat của mình lên rồi đưa