"...!dạ?" Túc Duy An do dự một lúc thì ngồi xuống, cách Đàm Tự một khoảng nhất định.
"Cách xa như thế làm gì?" Đàm Tự lấy điện thoại ra, "Cho cậu một cơ hội theo dõi chéo Weibo với tôi."
Lăng Nguyên hay cả Đặng Văn Thụy thậm chí cũng chẳng có loại đãi ngộ này đâu.
Túc Duy An không hiểu tại sao đột nhiên Đàm Tự lại dâng trào ý định muốn theo dõi lẫn nhau, cậu cầm lấy điện thoại của mình, "Tự ca, tôi không dùng Weibo nhiều."
Đồ lừa đảo.
"Không sao, tìm kiếm tên của tôi trước đi, đầu tiên chính là."
Túc Duy An thờ ơ đồng ý, nhanh chóng chuyển sang tài khoản cá nhân của mình để theo dõi Đàm Tự.
Đàm Tự nhìn qua, 32 người theo dõi, đang theo dõi 1 người, đó là tài khoản chăm sóc khách hàng của Weibo.
Hắn còn đang định nói thêm cái gì, một cuộc gọi bỗng xen ngang, hoá ra là dì bảo mẫu ở nhà cũ gọi tới.
Dì chưa bao giờ gọi điện thoại cho hắn vậy nên Đàm Tự vừa nhận máy đã hỏi, "Sao vậy dì?"
"Thiếu gia ơi, cậu mau về nhà đi!" Giọng nói của dì rất vội vàng, "Phu nhân đang tìm đầu bếp, nói là muốn ngay lập tức đem Mạn Mạn đi làm thịt đấy!"
"...!tôi về ngay." Đàm Tự vừa đứng dậy vừa đáp lời, sau khi ngắt máy, hắn gọi ngay cho mẹ Đàm.
Mẹ Đàm nhanh chóng nhận máy, chào đón hắn là một tiếng hừ lạnh.
"Mẹ, nhìn lại đi, nó chỉ là một con rùa đen thôi, sao mẹ một hai phải ăn thịt nó chứ?" Đàm Tự định nói cho mẹ mình bình tĩnh lại trước, ngày mai hắn sẽ đem rùa đi sau.
"Mẹ không ăn, con ăn." Mẹ Đàm nói, "Con dám bảo rằng hôm nay con đã không quá phận không? Một cô gái tốt như thế con lại đi bỏ mặc người ta ở nhà hàng?"
Đàm Tự: "Bạn của con có việc gấp."
Cái cớ này Đàm Tự đã dùng vô số lần rồi, mỗi lần nói về bạn gái thì hắn sẽ dùng cái cớ này để chạy thoát thân, lại nghe tới cái chuyện nhàm tai ấy, chiêu này không thể dùng với mẹ Đàm ở bên kia được nữa.
Mẹ Đàm nhàn nhạt bảo, "Không cần giải thích thêm, cũng đừng nghĩ tới việc về nhà cứu nó.
Thịt rùa đã làm xong rồi, ngày mai con xem có thời gian để về làm tang lễ cho nó hay không đi."
Cạch, điện thoại bị ngắt.
Đàm Tự bàng hoàng.
Túc Duy An: "Tự ca, làm sao vậy..."
"Túc Duy An." Đàm Tự đột nhiên dừng lại bước chân, xoay đầu nhìn cậu.
Túc Duy An chớp mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc, "...!dạ?"
"Vì tới cứu cậu mà...!rùa đen tôi nuôi 9 năm bị đem đi làm thịt rồi."
Đàm Tự thuật loại toàn bộ câu chuyện, để không phải nói những lời giải thích dư thừa nên hắn đã biến "buổi hẹn hò" hạ xuống thành "một bữa tiệc tối."
Túc Duy An sửng sốt.
"Nuôi rùa đen á?"
"Ừ." Đàm Tự nhướng mày, "Nuôi rùa đen có vấn đề gì sao?"
Nhìn vẻ mặt của Đàm Tự, câu "có chứ" của Túc Duy An bị nuốt xuống bụng trở lại.
Nuôi đến chín nắm, tất nhiên sẽ có nhiều tình cảm, Túc Duy An nhất thời không biết nên nói cái gì, cậu đành cúi đầu xin lỗi, "...!xin lỗi ngài."
Đàm Tự đối với con rùa này thật sự có tình cảm.
Khi hắn còn bé đã có người bán rất nhiều rùa đen, từ trong sọt hàng của người bán rong ấy Mạn Mạn đã bò ra, bò tới chân của Đàm Tự, xem như là chọn được đúng chủ nhân của mình.
Một đêm nọ, khi Đàm Tự đang ngủ say nó đã bò lên giường rồi bị ăn một cú đập may mà vẫn chưa chết, sau đó được Đàm Tự nuôi thành vật cưng.
Khi Đàm Tự ra nước ngoài thì nó được giao cho bảo mẫu trong nhà, rùa đen nhỏ hằng ngày vẫn sống tốt.
Nó có thể chọn chủ nhân cho mình và tranh giành sự ưu ái, một chú rùa thông minh như thế, nếu không giữ thì sẽ mất.
Nhìn người ở trước mặt mình cũng đang mang vẻ mặt căng thẳng không biết làm sao, Đàm Tự không thể giận được.
Mấu chốt của chuyện này thật ra cũng không đến từ Túc Duy An, nếu muốn tìm thì phải tìm Đặng Văn Thuỵ.
Mạn Mạn, là chủ nhân của mày bạc tình bạc nghĩa, kiếp sau lại bò tới bên chân của tao nhé, tao sẽ nuôi mày đến 90 năm.
Đàm Tự nghĩ như thế nên nghiêng sang người bên cạnh, "Xin lỗi cũng vô ích, suy nghĩ cách bù đắp thế nào đi."
Quả nhiên, Túc Duy An thật sự không nhận ra được là bản thân mình không cần phải chịu trách nhiệm cho việc này.
"Tôi...!tôi đi mua cho ngài một con rùa đen mới nha?" Cậu nghĩ nghĩ, "Tôi sẽ mua một con lớn tuổi."
Đàm Tự hỏi: "Tôi muốn tổ chức đại tiệc rùa à?"
Túc Duy An: "Vậy...!ngài nói tôi phải làm sao bây giờ?"
"Tôi không phải là thiếu rùa, tôi chỉ thiếu vật cưng." Đàm Tự nhấn mạnh.
Túc Duy An ngoan ngoãn gật đầu tán thành, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một việc, "Tôi mua cho ngài một vật cưng nha?"
"Ngài thích mèo hay cún?"
"Không thích gì hết."
"...!ngày mai chúng ta tới cửa hàng thú cưng đi?" Túc Duy An chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp tốt nhất này.
"Không muốn nuôi mới, phải huấn luyện, phiền phức."
Túc Duy An: "Tìm người khác mua lại...!cũng được đó."
Đàm Tự chế nhạo, "Người khác nuôi lớn rồi, tôi còn mua về làm gì?"
Tất cả các giải pháp cậu nghĩ ra đều không hiệu quả, vậy nên Túc Duy An ngừng lên tiếng.
"Nếu không thì như vậy đi." Sau một lúc, Đàm Tự mới chậm rãi nói, Túc Duy An nhanh chóng ngẩng đầu chờ hắn nói thêm.
Đàm Tự nói ra ngay mục đích của mình, "Trước khi tôi tìm được vật cưng mới, cậu tới thay thế đi."
"...!dạ?"
Túc Duy An chớp mắt, hiển nhiên là hoàn toàn không thể hiểu được ý của Đàm Tự.
Đàm Tự thong thả ngồi về lại vị trí cũ, bắt đầu nghiêm túc nói nhảm.
"Con người tôi tương đối thu mình, trước đây rất nhiều việc đều là do Mạn Mạn làm cùng tôi." Hắn dừng lại một chút, "Mạn Mạn là bảo bối nhỏ bé quý giá của tôi."
Túc Duy An gật đầu như đã hiểu, có lúc không hiểu.
"Đột nhiên tôi mất đi con rùa của mình, về sau có thật nhiều việc tôi chỉ còn có thể tự mình vượt qua, cô đơn biết bao, đương nhiên, cũng không phải là bắt cậu làm vật cưng, chỉ là ngày thường cùng tôi tuỳ tiện tản bộ một chút." Đàm Tự nói.
Tản bộ không phải là việc chỉ có người già mới làm sao?
Túc Duy An nuốt về câu hỏi của mình rồi ngồi xuống sàn, "Nhưng mà công việc dạo gần đây của tôi rất bận..."
Đàm Tự: "Ngoài lúc làm việc."
Ý là từ giờ về sau cậu sẽ phải thường xuyên đi theo Đàm Tự ư?
Túc Duy An sợ hãi.
Kể từ lần trước...!sau đó cậu đã cố gắng hết sức để né tránh Đàm Tự, tuy rằng cũng không đến nỗi trốn tránh, nhưng bây giờ còn phải gia tăng cơ hội tiếp xúc giữa hai người sao...
"Thế nào, không chịu?" Đàm Tự không cho cậu suy nghĩ nhiều, "Không muốn chịu trách nhiệm?"
"...!chịu trách nhiệm ạ." Túc Duy An sao dám đội lên cái mũ vô trách nhiệm này.
Sau khi đã tính xong, Đàm Tự bỗng dưng đứng dậy, đặt lòng bàn tay lên đầu của Túc Duy An rồi cong người cúi xuống nhìn cậu.
Gương mặt của hai người rất gần nhau, ánh mắt của Đàm Tự sâu thẳm, khì nhìn vào dường như khiến người khác phải chìm đắm vào bên trong ấy, khoé môi của hắn nhẹ giương lên, "Vậy đi, tôi về đây."
Khi Đàm Tự đi rồi, Túc Duy An vẫn còn bàng hoàng ngồi bên trong nhà mở bừng mắt.
Sau một lúc lâu, cậu ngã hẳn lên giường, hai tay che mặt, cố gắng làm dịu cơn nóng đang dâng lên.
Tim của cậu đập nhanh không ngừng, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.
Thật là...!sao lại có một người như vậy chứ.
Cho đến tận khi bước ra khỏi chung cư rồi, nụ cười của Đàm Tự vẫn chưa thể phai nhạt đi mất.
Căn bản là nhìn không ra được vẻ xót xa khi vật cưng nuôi dưỡng 9 năm bị đem đi hầm.
Đi tới trước xe, rốt cuộc hắn cũng hạ xuống được khoé miệng.
Bởi vì lúc này cả 4 cánh cửa đều mở toang, đèn trong xe bật sáng và bên trong là một màn hỗn độn.
Đàm Tự hít vào một hơi thì mới nhớ ra, khi đó hắn xuống xe qua vội nên không khoá cửa, chỉ gấp gáp thắng lại...
Hắn có nên biết ơn vì mình chỉ bị cướp sạch thôi còn xe thì vẫn ở đây không?
Trở về xe, hắn kiểm tra tỉ mỉ một lần, cũng may, chưa bao giờ hắn để máy tính hay văn kiện ở đây, cũng không có thói quen đem theo cặp táp, trong cốp chỉ vứt vào một vài điều thuốc.
Hắn khởi động xe, chuẩn bị rời đi thì bên trong vang lên cảnh báo.
Hết xăng.
Ăn trộm cả xăng?!
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, Đàm Tự không nhịn được chửi thề, rồi lại phải nhịn xuống tức giận.
Hắn đi xuống xe, nhìn lên ban công và cửa sổ nhà của Túc Duy An.
Bên trong vẫn còn sáng đèn, không thấy được cậu, chỉ có một bộ quần áo ngủ mèo máy treo ở bên ngoài đang tung bay trong gió.
Đàm Tự nhìn một lát rồi mới xoay người đi.
Trợ lý nhanh chóng tới đón hắn, Đàm Tự con người này, bình thường muốn tự lái xe nên không cần tài xế đưa đón, để người khác nắm rõ ràng hành tung của chính mình cảm giác không hề dễ chịu.
Hắn ngồi ở ghế sau, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ.
Mạn Mạn cùng vài điếu thuốc, đổi thành Túc Duy An.
Thoả thuận mua bán này dường như không quá tệ.
Khi Túc Duy An nhận được cuộc gọi của Đàm Tự thì đã là vào chiều ngày hôm sau, hắn bảo cậu đi đến sân vận động lần trước.
Khi Túc Duy An đến, Đàm Tự vừa mới chơi bóng xong, phần áo lót bên trong áo cụt tay cũng đã ướt đẫm.
Cơ bắp trên cánh tay của Đàm Tự cân xứng, vừa nhìn thấy Túc Duy An, hắn lập tức đứng cách xa vài bước với cậu, "Tránh xa tôi ra một chút, trên người tôi bẩn."
Túc Duy An gật đầu, đi theo hắn ra khỏi sân vận động.
Lúc đến bên cạnh xe, Đàm Tự hỏi, "Cậu lái xe được không?"
Túc Duy An lắc đầu: "Không lái được ạ."
"Mau đi học đi." Đàm Tự huơ ngón tay, "Cậu xuống ghế sau ngồi."
Lên xe, Đàm Tự mở ra toàn bộ cửa sổ.
Lái được một đoạn đường rồi Túc Duy An bây giờ mới nhỏ giọng hỏi hắn, "Tự ca...!chúng ta đi đâu vậy?"
"Một lát nữa tôi tới sòng bạc." Đàm Tự nói.
Túc Duy An sửng sốt trong chốc lát, tới sòng bạc thì đưa cậu đi theo làm gì?
Như nhìn thấy được cậu đang khó hiểu, Đàm Tự cong môi, "Trước đây khi đi chơi bài tôi đều mang theo Mạn Mạn, nó là con rùa chiêu tài, đem lại may mắn."
"...!nhưng tôi lại không thu hút tiền bạc được." Túc Duy An bảo.
Đàm Tự cười một tiếng, "Có còn hơn không."
"...."
Trước khi đi tới sòng bạc, tất nhiên là phải về nhà tắm rửa qua.
Túc Duy An đi đến trước cửa thì dừng bước chân lại, "Tự ca, tôi chờ ngài ở đây nhé."
"Bên ngoài lạnh, đi vào."
Túc Duy An vẫn không muốn vào, "Tôi chỉ là...!không muốn đi vào quấy rầy người nhà của ngài."
Đàm Tự nhướng mày, "Tôi sống một mình."
Đàm Tự quả thật là sống một mình ở bên ngoài, thường vào cuối tuần hắn sẽ quay về nhà cũ, nhưng tuần này là ngoại lệ.
Túc Duy An đành phải ngoan ngoãn vào theo.
Căn nhà này bất luận là ở đâu thì cũng trông rất lớn so với việc sống một mình.
Thiết kế hai tầng song song, ghế sô pha ở phòng khách có thể ngồi được ít nhất là mười người, còn có cả một phòng bếp cực kỳ lớn.
Đàm Tự chỉ vào sô pha, "Ngồi đi, tôi đi tắm."
"...!vâng." Túc Duy An co người ngồi ở ghế sô pha, bỗng một chiếc điều khiển bị ném lên đùi của cậu.
Đàm Tự đã cởi xuống áo thun bên ngoài, chỉ để lại một chiếc áo lót bên dưới, "Xem tivi đi, sẽ nhanh thôi."
Phòng mà hắn tắm ở trên tầng hai, Túc Duy An đang ngồi một mình còn trong TV thì phát một đại cuộc hậu cung tranh đấu, cậu cũng không đổi kênh, cầm di động lên chuẩn bị đi xem Weibo.
Vừa mới mở ra màn hình, thông báo của WeChat nhảy tới.
[Lăng Nguyên]: @Đàm Tự, anh ơi, anh ổn hơn chưa? Chỉ thiếu mỗi anh thôi đó.
[Lăng Nguyên]: Ông già Đặng cũng đã tới rồi
[Lăng Nguyên]: @Túc Duy An, An An ơi cùng tới đây chơi đi, cuối tuần mà
Vậy nên Túc Duy An mới biết, hoá ra "sòng bạc" của Đàm Tự lại là chơi cùng với hai người này.
Lưỡng lự một lát, cậu tắt nhóm đi không trả lời lại.
Đàm Tự thay xong quần áo xuống tầng, tóc của hắn còn chưa lau khô nhưng cả người đã trở nên thoải mái trở lại.
Hắn vừa xem điện thoại vừa đi tới, "Sao không trả lời tin nhắn của người khác?"
"Tin, tin gì thế ạ?" Túc Duy An không nhìn hắn, "Tôi không nhìn thấy."
Đàm Tự ngồi xuống bên cạnh Túc Duy An.
Hai người cách nhau rất gần, Túc Duy An có thể cảm nhận được rõ ràng mùi hương từ trên người của Đàm Tự, tim của cậu vì thế đập nhanh hơn, vội vàng dịch sang bên cạnh một khoảng thật lớn.
Không chịu nổi loại không khí này, Túc Duy An hỏi, "Bọn họ tới hết cả rồi, sao chúng ta còn chưa đi..."
Đàm Tự ngắm sườn mặt của cậu, bỗng dưng hắn bật cười trêu chọc, "Nhóc lừa đảo, không phải chưa đọc tin nhắn à?"
Gương mặt của Túc Duy An đỏ lên, "Tôi..."
Đàm Tự đứng dậy ngắt lời cậu, đi ra bên ngoài cửa, "Đi thôi, ông cậu rẻ mạc của cậu cũng đang vội như đòi mạng đấy."
Túc Duy An không thể nào nghĩ ra được rằng nơi bọn họ hẹn nhau lại là một địa điểm ăn chơi rất lớn.
Cậu vừa bước vào đã bị các vũ công ăn mặc thiếu vải dọa cho sợ, tốc độ ở chân cũng giảm đi rất nhiều.
Lập tức có ngay một người phục vụ cung kính chào đón và đưa họ tới phòng riêng.
Cảm nhận được bước chân chần chừ của người ở phía sau mình, Đàm Tự xoay người, bàn tay to lớn một phát vững vàng nắm lấy cổ, đưa Túc Duy An vào trong cánh tay của mình, nửa kéo nửa dắt cậu cùng đi.
Với cách này, Túc Duy An hoàn toàn đã bị ôm thành ngốc.
Những người ở trong phòng riêng lúc nhìn bọn họ duy trì tư thế này đi vào cũng trở nên kinh ngạc.
"Đàm Tự, cậu túm cháu của tôi làm gì!" Đặng Văn Thuỵ là người đầu tiên phản ứng, anh ném bộ bài trong tay xuống, vừa đập bàn vừa đứng dậy.
"Quan hệ tốt, thế nào?" Đàm Tự không mặn không nhạt đáp, tay cũng không buông ra.
Khi Túc Duy An phục hồi được tinh thần, cậu vội vàng tránh khỏi hắn, thấp giọng chào hỏi, "...!cậu ạ."
Lăng Nguyên dựa vào ghế sô pha cười hì hì, "Oa, An An à, kiểu tóc này của cậu thật sự làm tôi chết mất thôi."
"Vậy sao cậu còn chưa chết đi?" Đàm Tự hỏi.
Lăng Nguyên đã nghe nói về chuyện của Mạn Mạn, vậy nên cậu không trêu chọc hắn, cũng không dám lên tiếng nữa.
"An An, ngồi ở đây này." Đặng Văn Thuỵ vỗ vỗ ghế dựa ở bên cạnh mình.
Nơi này là căn phòng dùng để chơi bài rất đường hoàng, tuy rằng không có máy chia bài tự động, nhưng vẫn có một chiếc bàn chuyên dùng để chơi.
Lúc này ở trong phòng, ba người ngồi ở mỗi bên, bốn góc vừa khéo trống một vị trí cho Đàm Tự.
Đàm Tự lại ngồi đối diện với vị trí của Đặng Văn Thụy.
"Cậu ấy đi cùng tôi tới, đương nhiên sẽ ngồi cùng tôi." Đàm Tự không nhịn được phân trần rồi kéo Túc Duy An về chỗ bên cạnh, ấn cậu ngồi xuống.
"Không phải chứ, cậu dắt cháu trai của tôi tới loại nơi như thế này tôi còn chưa có tính sổ với cậu đâu đấy!" Đặng Văn Thuỵ trừng mắt nhìn hắn.
"Nơi này thì thế nào, là nơi chơi bài bất chính à?" Đàm Tự không phản ứng, ngược lại là Lăng Nguyên ngồi ở một bên mở miệng, "Cũng chưa từng thấy anh quan tâm tôi nhiều như thế."
Đặng Văn Thuỵ mím môi, "Thằng bé là cháu của tôi, cậu cũng là cháu của tôi chắc?"
"Tôi là học sinh của anh đấy!" Lăng Nguyên chống đầu, "Đương nhiên tôi cũng có thể làm cháu ngoại của anh, nếu không thì về sau tôi gọi anh là cậu nhé?"
Cậu nói chuyện nghịch ngợm không chút cẩn thận, nhưng thật ra trong giọng điệu nghe không có ý nào là nhắm tới Túc Duy An.
Túc Duy An nghe xong lại thấy hơi kỳ quái, bởi sao lại thành hai người này nói chuyện với nhau mất rồi?
"Đừng để ý tới bọn họ." Đàm Tự cầm thực đơn đặt vào tay của cậu, "Gọi thức uống đi."
Túc Duy An nhìn qua thực đơn, "Tự ca, ngài uống gì thế?"
"Cà phê." Đàm Tự nói xong, nhẹ gõ lên bàn bài, dùng cằm hất vào bộ bài mà Đặng Văn Thuỵ đang cầm trong tay, ra hiệu cho anh mau phát.
Túc Duy An gọi đồ uống với người phục vụ xong thì sòng bạc ở bên này đã bắt đầu rồi.
Từ nhỏ cậu đã chuyên tâm vào việc học tập và vẽ tranh nên không biết chơi mạt chược, bài thì chỉ biết chơi đấu địa chủ một cách đơn giản nhất, từ trước tới nay cũng chưa từng thấy qua bốn người cùng đánh bài.
Tuy rằng xem không hiểu nhưng cậu vẫn an tĩnh ngồi ở bên cạnh, một câu cũng không hỏi nhiều.
"Bọn tôi đang đấu địa chủ." Đàm Tự đột nhiên mở miệng, "Hai quân Bích và quân K là một nhà, hai quân còn lại là một nhà, nhưng trước khi lá bài được tung ra thì sẽ không kẻ nào biết đồng đội của mình là ai."
Túc Duy An cái hiểu cái không gật đầu, "Nếu như cả hai lá bài ấy cùng nằm trên tay của một người thì sao?"
"...!ba đánh một."
Đàm Tự nhìn hai quân Bích và một quân K trong tay mình, tự hỏi có phải đứa nhỏ này đang cố ý hay không.
Ba người còn lại mỉm cười như đã hiểu.
Ván bài này Đàm Tự bị nhà Cái Lăng Nguyên lấn án đến nỗi không thể đánh được cả quân lẻ, lúc thua vẫn còn nắm chặt trên tay rất nhiều lá bài.
"An An quả nhiên là người một nhà nha." Lăng Nguyên cười hì hì lấy bút.
Bon họ không chơi tiền bạc, ai thua, nhưng người khác có thể vẽ loạn trên người kẻ đó.
Lăng Nguyên luôn thích chơi đùa, vì vậy cậu đã đặt ra các nguyên tắc, lúc mua cũng chọn loại bút dễ tẩy rửa.
Túc Duy An nhìn Đàm Tự bị vẽ một con rùa cùng với một chiếc đồng hồ đeo tay, vẻ mặt cậu áy náy, "...!Tự ca, tôi không phải cố ý đâu ạ."
Đàm Tự nghiêng đầu sang một bên khiến cho ánh mắt của hai người giao nhau.
Túc Duy An đang chuẩn bị né tránh thì Đàm Tự đột nhiên nghiêng người tới, ghé vào tai của cậu, thì thầm bảo, "Cậu nghĩ tôi để cậu ngồi ở đây để làm gì?"
"Giúp tôi nhìn trộm bài của Lăng Nguyên đi."
"...!"
Túc Duy An hoàn toàn không nghe thấy Đàm Tự đang nói gì, chỉ biết tai của cậu gần như bị hơi thở này thiêu đốt.
Sau vài ván đấu, Túc Duy An không nói chuyện nữa, Đàm Tự cũng không đến nỗi quá thảm, gương mặt của cả ba người còn lại cũng đã mang theo những "vết sẹo".
Đặng Văn Thuỵ lại thua thêm một ván, anh vứt bài lên mặt bàn, "Chơi bài thôi, tại sao cậu cứ nhét tình cảm vào để làm gì?"
Lăng Nguyên vừa bị mắng vừa trừng mắt, "Ai chơi bài mà nhét tình cảm vào?"
"Cậu cho rằng cậu và bạn trai nhỏ của mình là trời sinh một đôi chắc, chia bài lúc nào cũng phải cùng nhau? Mỗi lần hai quân K không được phát ra thì lập tức phá bài của tôi?"
Ván này Đặng Văn Thuỵ và Lăng Nguyên ở cùng một trại nhưng Lăng Nguyên vẫn luôn chống lại bài của anh.
"Nhân cách chơi bài của anh sao có thể kém như vậy, thua bài thì trách đồng đội à..." Lăng Nguyên cũng không tự tin gì lắm, bởi vì đúng thật là cậu đã phá bài của Đặng Văn Thuỵ.
Đặng Văn Thuỵ không nói lý lại Lăng Nguyên, anh đứng lên, "An An, sang đây đánh giúp cậu một ván, cậu đi tranh nhà vệ sinh."
Đây cũng là một trong những hình phạt của bọn họ, bên trong phòng riêng có bố trí nhà vệ sinh, nhưng bọn họ bắt buộc phải đi vệ sinh bên ngoài với mặt mèo, hơn nữa mỗi lần đi thì phải đi tới nhà vệ sinh cách xa phòng riêng nhất.
Túc Duy An: "Cháu không chơi đâu..."
"Không có việc gì, thua thì vẽ cậu." Buông ra những lời này, Đặng Văn Thuỵ đi nhanh ra khỏi phòng.
Túc Duy An không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể ngồi vào vị trí của cậu mình.
Khi quân bài được phát ra, trong ván này Đàm Tự là nông dân, theo tầm mắt của Túc Duy An, hắn nhướng mày trái nhìn cậu 一一Trại gì?
Túc Duy An nhanh chóng né tránh ánh mắt của hắn.
Trốn nhanh như vậy, chắc chắn cũng chỉ là một nông dân nhỏ.
Đàm Tự tự đưa ra kết luận.
Sau một hồi, Đàm Tự điên cuồng đánh, chỉ cần không phải là bài của Túc Duy An thì hắn đều không tha, hai nhà trái phải khổ sở không thể nói nổi.
Khi nhìn thấy quân K được Túc Duy An đánh xuống, Đàm Tự chậc một tiếng 一一 thật là, đứa nhỏ này sao lại đi gạt người rồi?
Túc Duy An lại đánh xuống thêm hai quân Bích, Đàm Tự lập tức cảm nhận được ánh mắt oán hận của đồng đội hai bên.
Túc Duy An một thắng ba, tuy nhiên nó cũng không ảnh hưởng gì tới người khác lắm.
Bởi vì Túc Duy An chỉ dám để lại một vệt đen nhỏ trên lòng bàn tay của ba người bọn họ.
Ở ván tiếp theo, Đàm Tự ngay lập tức giành lại thế chiến thắng, cùng với cậu minh tinh nhỏ kia đánh bại Lăng Nguyên và Túc Duy An.
Đặng Văn Thuỵ vừa lúc về tới, biết được tình hình ván đấu anh xua tay ngay, "An An, ngồi về chỗ đi, cứ để bọn họ vẽ cậu,"
"Không được." Đàm Tự bác bỏ, "Bản thân cậu ấy chơi, không thể để cho người khác thay thế được."
Đặng Văn Thuỵ: "Thằng bé cũng là đánh thay cho tôi thôi, sao lại không được?"
Túc Duy An vội ngăn lại, "...!không sao ạ, vẽ cháu cũng không thành vấn đề."
Sau khi quyết định xong, cậu minh tinh kia vẫn còn nhớ tới ân huệ của ván trước nên chỉ để lại trên bàn tay của Túc Duy An một vệt đen.
Đàm Tự thì khác, hắn xoay xoay cây bút trên tay, dường như là đang suy nghĩ xem mình nên vẽ cái gì.
"Đừng có bắt nạt cháu của tôi, cậu chỉ được vẽ ở một chỗ nhỏ thôi đấy." Đặng Văn Thuỵ nhìn ánh mắt tựa như hổ rình mồi của Đàm Tự, anh nhịn không được bảo.
Trong đầu của Đàm Tự đã vẽ ra một kế hoạch, hắn không để ý tới Đặng Văn Thuỵ chỉ vẫy vẫy tay với Túc Duy An, "Lại đây."
Túc Duy An đi sang, vừa mới dừng lại Đàm Tự đã nắm lấy gáy cậu, kéo cậu đến trước mặt mình.
Túc Duy An không phòng bị, suýt chút nữa là động vào mặt của Đàm Tự, hai mắt của cậu bây giờ thậm chí còn mở to hơn chuông đồng.
"Nhắm mắt lại." Đàm Tự thúc giục cậu.
Túc Duy An cuống quýt nhắm mắt, đôi chân mày cũng vì khẩn trương mà cau lại với nhau.
Một sự mát mẻ lan toả trên trán của cậu.
Sau một lúc lâu, Đàm Tự mới buông cậu ra cùng giọng nói hài lòng, "Được rồi."
Khi Đặng Văn Thuỵ vừa trông thấy, anh ngay lập tức nổi đoá, "Cậu viết