Khi Túc Duy An nhận được thông báo thay đổi thì đã là vào ngày hôm sau, ngày 1 tháng 10, Hà Khoan vừa mới gửi sang cho cậu hình ảnh mua được vé máy bay và đặt phòng khách sạn thành công.
[Hà Khoan]: Mua xong rồi nè, mấy giờ chúng ta gặp nhau, tớ sẽ đi tìm cậu rồi chúng ta cùng nhau đi nhé?
[Anan]:...công ty của tớ đổi lịch đi rồi
[Hà Khoan]:?
[Anan]: Đổi thành ngày 2 xuất phát
[Hà Khoan]:...
Giải thích tình hình cho Hà Khoan xong, Túc Duy An đóng lại khung chat, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Tuy rằng lần đổi ngày này khá vội vàng, nhưng với một người vào ngày Quốc khánh chỉ ngồi ngốc tại nhà thì cũng không có gì ảnh hưởng lắm.
Cậu không có nhiều hành lí cần mang theo, thu dọn một lúc đã xong rồi.
Chuyến bay là vào 11 giờ 20 phút sáng, để tránh việc đến trễ, buổi tối 10 giờ Túc Duy An đã nằm lên giường rồi đặt báo thức cho mình vào lúc 8 giờ sáng mai.
Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, điện thoại ở bên gối của cậu lại vang lên.
[Đàm Tự]: Ngày mai đúng 8 giờ rưỡi xuống tầng.
Túc Duy An vẫn còn hơi ngơ ngác vì vừa mới rời khỏi trạng thái ngủ say.
Cậu dụi dụi mắt, gửi một cái dấu chấm hỏi sang.
[Đàm Tự]: Cùng nhau ra sân bay đi, đừng muộn.
Mười phút sau, Đàm Tự vừa mới từ phòng tắm trở ra thì nhắn sang cho cậu một câu như thế.
Mà lúc này Túc Duy An đã tiến vào mộng đẹp rồi.
Ngày hôm sau, Túc Duy An khi rời giường vừa nhìn thấy câu "Tôi đang đến nhà cậu" được gửi sang 2 phút trước của Đàm Tự, cậu bỗng chốc suy sụp.
Cậu vén chăn ra, vuốt vuốt lại mái tóc rối của mình rồi vội vàng đi vào ngay phòng vệ sinh.
Hai phút sau, cậu vừa đánh răng vừa đi ra, một tay bới tìm bộ quần áo mà hôm nay mình sẽ mặc.
Mãi đến khi lên xe của Đàm Tự rồi, Túc Duy An mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa lên xe, Đàm Tự đã đưa sang cho cậu một bữa sáng, mở ra xem thì thấy bên trong có cơm cuộn, xương sườn, trứng lòng đào, mùi rất thơm.
"...!cảm ơn ạ." Túc Duy An nhận lấy nhưng lại không mở ra nữa.
Đàm Tự: "Định đến sân bay ăn trước mặt các đồng nghiệp sao?"
Túc Duy An: "Ăn ở trong xe sẽ có mùi lắm."
Đàm Tự mở ra cửa sổ, dùng ánh mắt ra hiệu rằng cậu có thể ăn.
Vì vậy Túc Duy An chỉ có thể dùng hai tay ôm hộp nhựa, yên lặng ăn uống.
"Tự ca, ngài ăn chưa?" Ăn hết một nửa rồi, c ậu nhỏ giọng hỏi.
Đàm Tự: "Ăn rồi."
Túc Duy An gật đầu, tiếp tục cúi đầu gặm cái trứng lòng đào kia.
Lần này bao gồm cả hai người bọn họ là tổng cộng có chín người cùng đi.
Khi hai người đến sân bay thì những người khác đều đã đến, nhìn thấy Túc Duy An và Đàm Tự cùng nhau tới, một số người đều trao đổi ánh mắt mà trong lòng bọn họ tự hiểu rõ.
Sau khi nhận vé máy bay, mọi người mới phát hiện ra vé của Đàm Tự cũng là vé hạng phổ thông.
Đàm Tự không có nét mặt dư thừa nào, bởi vì đổi vé nên tạm thời không còn vé hạng thương gia, ngay cả lấy được những chiếc vé hạng phổ thông này cũng đã phải vất vả rất nhiều.
Các ghế được sắp xếp liền kề, Đàm Tự, Túc Duy An và Trầm Thần ngồi cạnh nhau.
Chỗ ngồi của Trầm Thần là ở giữa.
Vừa lên máy bay, Trầm Thần đã tiến đến bên cạnh Túc Duy An, "An An, chúng ta đổi chỗ được không, chị ngồi ở bên ngoài, em vào giữa ngồi nhé?"
Túc Duy An không suy nghĩ mà đồng ý ngay, "Được ạ."
Kết quả còn chưa tới năm phút cậu đã hối hận.
Không gian của khoang phổ thông quá chật hẹp, Đàm Tự là một người đàn ông 1m88 vậy nên ngồi như thế này thật sự rất khó chịu, chân của hắn quá dài nên không thể duỗi thẳng, chỉ có thể cong lại.
Túc Duy An có trốn thế nào cũng không thể tránh việc tiếp xúc cơ thể lẫn nhau.
Cánh tay và chân của hai người kề sát, tuy rằng có cách một lớp vải, cậu vẫn cảm thấy nơi cả hai dán vào nhau đó như đang bị thiêu đốt đến bỏng rát.
"An An, sao mặt của em đỏ thế?" Trầm Thần xoay đầu sang hỏi, "Bị sốt sao?"
Cô đưa tay sang muốn sờ vào trán của Túc Duy An.
Túc Duy An cũng dự định nói gì đó, trán của cậu lại bị một bàn tay to lớn ấn nhẹ kéo về, thân mình cũng thuận theo sức lực này mà ngã về phía đằng sau 一一 trực tiếp dựa vào người đó.
"Không phải sốt." Giọng nói của Đàm Tự âm trầm, "Mặt của cậu ấy dễ đỏ lên, không cần quá để ý."
"...!như vậy sao." Trầm Thần nhìn hai người đang dựa gần nhau kia, không biết phải nên bày biện ra vẻ mặt gì.
Túc Duy An vội vàng ngồi thẳng dậy, đầu cậu cúi thấp xuống không nói thêm gì nữa.
Máy bay vừa cất cánh không lâu, tiếp viên hàng không đã đẩy cơm đi tới.
Sau khi Túc Duy An nhận được cơm, tiếp viên nhìn người đang ông đang ngồi ở phía trong cùng, dịu dàng hỏi, "Xin chào quý khách, ngài muốn dùng mì hay cũng dùng cơm?"
Đàm Tự: "Mì."
Tiếp viên hàng không nhanh chóng lấy ra một phần mì từ xe đẩy đưa sang.
Vì khoảng cách quá xa, Túc Duy An mới nghiêng người tới dự định sẽ giúp nhận mì.
Không ngờ người ở bên cạnh cậu vì lấy mì nên cũng nghiêng người của mình sang.
Mặt của Túc Duy An hoàn hảo va vào cánh tay của Đàm Tự.
Đàm Tự hôm nay mặc một chiếc áo ngắn tay bên trong chiếc áo khoác, từ lúc lên máy bay hắn đã cởi ra áo khoác ngoài, Túc Duy An vẫn còn thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cánh tay của hắn.
Đàm Tự nhận phần mì của mình, sau một lúc đột nhiên lại nói ra, "Môi mềm đấy."
Túc Duy An: "..."
Trầm Thần: "..."
Cho nên vì cái gì mà cô lại đi theo ngồi bên cạnh hai người bọn họ vậy?
Đây thật sự là cách giao lưu của cấp trên với bạn bè sao?
Cô hoàn toàn không thể lý giải nổi.
Xuống máy bay, vừa mới đến cầu thang đã nhìn thấy người tới đón bọn họ.
Bởi vì lịch trình diễn ra trước thời hạn nên người đi tới đón bọn họ cũng không phải là thành viên của Qs-7, mà là người do Thích Như Dịch đã tự mình liên hệ.
Khách sạn được đặt ở ngay gần địa điểm thi đấu xếp hạng, bởi vì Đàm Tự đặc biệt yêu cầu đi "ngâm suối nước nóng", thế nên Thích Như Dịch đã sắp xếp một khách sạn hoàn toàn theo phong cách Nhật Bản.
Tổng cộng gồm có năm phòng được đặt, Trầm Thần và một nữ đồng nghiệp khác ở một phòng, Đàm Tự ở một mình một phòng, còn 6 nam nhân viên còn lại chia ra ở thành từng phòng với nhau.
Túc Duy An lẳng lặng đứng ở một bên, chờ đợi được phân phòng.
Không mất bao lâu sau cậu đã nhìn thấy một chìa khoá đang vòng