Tất chân dường như đã được phun nước hoa lên làm cho chóp mũi của Đàm Tự vẫn còn tàn lưu của thứ mùi hương này.
Chân mày hắn nhíu nhặt, còn chưa lên tiếng thì đã bị người đàn ông ở bên cạnh vỗ vỗ vào vai.
Người đàn ông nói lảm nhảm rất nhiều rồi chỉ vào tất ở dưới chân hắn.
Đàm Tự dịch vào trong, tất chân mất đi điểm tựa nên rơi xuống mặt đất, người anh em bên cạnh vội vàng cúi người nhặt lên, gấp lại cất gọn vào trong túi.
Lại thêm nửa giờ nữa, buổi trình diễn cuối cùng cũng kết thúc, trong thời gian nghỉ ngơi có rất nhiều người đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.
Túc Duy An cất lightstick rồi trộm tìm Đàm Tự ở trong đám đông.
Cậu thấy Đàm Tự cũng đứng dậy, đi tới chỗ nhân viên nói gì đó.
Sau đó nhân viên công tác gật đầu, đem theo ghế của Đàm Tự đi tới.
Đi tới!
Vốn dĩ là không thể thay đổi vị trí, nhưng nhân viên công tác vẫn dành ra một khoảng trống bên cạnh, vừa đủ để dặt ghế của Đàm Tự cạnh với vị trí của Túc Duy An.
Đàm Tự thong thả ngồi xuống ngay bên cạnh cậu.
"Phó tổng Đàm, sao ngài lại tới đây ngồi?" Hà Khoan vừa mới từ nhà vệ sinh về, cất lời hỏi trước.
Đàm Tự đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu của Túc Duy An, "Không khí ở phía trước không được tốt."
Thấy thế nào thì không khí ở đây càng không tốt hơn đấy chứ?
"..." Hà Khoan biết xu hướng tính dục của Túc Duy An, đối với hành động ái muội này thì nhìn sang một chút, cuối cùng vẫn yên lặng ngồi về chỗ của mình.
Túc Duy An bị xoa nhiều tới suy nghĩ cũng rối loạn, cậu cúi đầu thật sự thấp.
"Cúi đầu thấp như vậy làm gì?" Nhạc nền ở nơi này quá lớn, Đàm Tự ghé vào tai của cậu hỏi.
Túc Duy An bị doạ sợ, cậu vô thức đưa đầu đi, vành tai lại...!chạm phải môi của Đàm Tự.
Hai người đều ngẩn ra.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, sân khấu lại sáng lên ánh đèn.
Người chủ trì của buổi xếp hạng không phải thành viên của nhóm mà là hai tiền bối trong ngành dẫn chương trình của Nhật Bản.
Hai người hài hước mà trêu đùa vài câu rồi lập tức mở màn 一一 lần lượt từng thành viên theo thứ tự tiến lên sân khấu và đi sang ngồi ở chỗ bên cạnh để chờ tuyên bố kết quả.
Mỗi khi một thần tượng xuất hiện, người chủ trì sẽ hô tên lên.
Hai mươi phút trôi qua 一一
"Sao mà vẫn còn chưa đọc xong vậy?" Sự ôn hoà đã sớm bị màn điểm danh dài dòng này đánh tan mất, hai tay Đàm Tự chống về phía sau, đưa tay trái sang dựa vào tay cánh của Túc Duy An, sốt ruột hỏi.
Không gian quá nhỏ, Túc Duy An không còn nơi nào để trốn nên chỉ có thể để cho người khác dựa vào mình, "...!còn phải mất thêm mười phút nữa ạ."
"...."
Mười lăm phút sau, cuối cùng cũng đọc tới tên của Miyamoto Sakura.
Hà Khoan phấn khích đứng dậy hét lên, "Sốt Sakura! Sốt Sakura!! Ganbatte*!" Hô xong, cậu còn xoay đầu muốn kéo Túc Duy An đứng dậy cùng hô.
*Cố lên!
Nhưng tay mới duỗi tới nửa đường đã bị Đàm Tự trừng mắt nhìn lại.
Hà Khoan hậm hực lùi về, Đàm Tự thì mỉm cười nói với người bên cạnh, "Sao không hô fanchant đi?"
Quả nhiên, đều bị thấy hết cả rồi...
Túc Duy An lo lắng rũ mắt xuống, "Tôi sợ làm phiền đến ngài."
"Không đâu." Trên miệng của Đàm Tự còn mang theo nụ cười, "Em muốn làm gì cũng được, không thành vấn đề."
Túc Duy An cảm thấy Đàm Tự lúc bấy giờ có chút doạ người, cậu luôn cảm thấy thái độ của hắn so với trước đây không hề giống nhau, nhưng cậu lại không thể nói được là không giống nhau ở điểm nào.
Cậu ưu sầu đứng lên, lắc lư cây lightstick ở trong tay một cách yếu ớt.
Đàm Tự không biết nội tâm của Túc Duy An lúc này đang rất hoảng loạn, trước đó hắn dường như đã nghĩ thông suốt điều gì, thế nên giờ phút này tâm tình 一一 có chút trôi nổi.
Hắn giống như rất thích Túc Duy An, hơn nữa dường như không phải là loại yêu thích đối với hậu bối.
Nhiều năm như vậy, có vẻ như hắn chưa từng chân chính thích ai, lúc này xem như là trải nghiệm điều mới lạ?
Đàm Tự vui sướng nghĩ trong đầu, người ở trong suy nghĩ lại đang nhìn chằm chằm vào sân khấu, hồn nhiên không biết được.
Sau khi thần tượng của mình đã đi vào chỗ, Túc Duy An mới ngồi về vị trí của mình.
Hà Khoan vừa nói một vài điều với cậu khi hai người đang đứng, vậy nên cậu ngập ngừng một lát mới xoay đầu lại kêu một tiếng, "Tự ca..."
"Ừ?" Đàm Tự nhướng mày.
Không nghĩ là vừa quay đầu lại thì có thể bắt gặp ngay ánh mắt của người kia, Túc Duy An giật mình đôi chút sau đó mới nói, "Cái kia, vừa rồi..."
Cậu trầm ngâm bảo, "Tất chân mà vừa rồi sốt Sakura mới ném xuống, ngài có đồng ý bán lại không ạ?"
Gương mặt của Đàm Tự tựa như trời tháng sáu, thay đổi thất thường.
Hắn cười nhạo, "Thế nào, em muốn đem về nhà làm lễ vật hay là nhét xuống dưới gối đầu?"
Túc Duy An không thể hiểu được, cậu nghiêm túc suy nghĩ, "Cũng không hẳn là đến mức đó..."
Đàm Tự bỗng dưng có ý định muốn tháo dỡ ngay cái sân khấu concert này.
"Không có tác dụng gì thì quên đi."
Thấy vẻ mặt của Đàm Tự không đúng, Túc Duy An vội vàng lùi về.
Đàm Tự cười lạnh, "Người đàn ông bên cạnh tôi nhặt đi rồi, nếu em thật sự muốn thì có thể đi tìm hắn ta mua lại."
Rõ ràng là có gai trong lời nói nhưng lòng của Túc Duy An lại vui mừng khôn xiết, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lần này Đàm Tự không thể nói gì được nữa, hắn xanh mặt, tiếp tục nhìn lên sân khấu.
Một vấn đề vô cùng nghiêm trọng lúc này mới được Đàm Tự nhớ ra 一一 Túc Duy An là một cậu trai thẳng nhỏ.
Tuy rằng so với các cô gái khác thì có dễ mến hơn, nhưng thật ra cậu vẫn là trai thẳng, 《Cám dỗ nơi phòng trà》 chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Tâm trạng như trời trong xanh của Đàm Tự biến thành bầu trời nhiều mây kéo tới, xuyên suốt cho đến tận khi buổi xếp hạng kết thúc.
Trong khoảng thời gian đó, Túc Duy An cũng không có trêu chọc hắn, thi thoảng sẽ đưa cho hắn một chai nước hỏi hắn có muốn uống không.
Khi họ rời khỏi địa điểm, ban tổ chức đã cử người đi ra theo, hỏi bọn họ khi nào có thời gian, bảo rằng top 7 thần tượng của buổi xếp hạng muốn gửi lời chào tới bọn họ.
Trước đây cũng đã quyết định việc gặp nhau ở hậu trường nói chuyện, còn cho phép đoàn người của bọn họ chụp ảnh.
Nhưng Đàm Tự lại bỏ ra ngoài ngay khi buổi xếp hạng kết thúc, những người khác đều cho rằng đã bị huỷ rồi nên mới không dám nói gì thêm.
Nhắc tới đây Đàm Tự cũng nhớ tới, hắn gật gật đầu, đưa mọi người đi vào hậu trường.
Trên đường đi, hắn giống như vô tình mà hỏi Túc Duy An ở bên cạnh, "Thần tượng nhỏ mà em theo đuổi, xếp hạng thứ mấy?"
"Vừa đúng hạng thứ bảy ạ." Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng Đàm Tự vẫn có thể nghe được sự vui sướng trong lời nói của cậu.
Đàm Tự quay đầu đi, bất mãn chậc lưỡi một tiếng.
Khi vào đến hậu trường, bảy thần tượng nhỏ đã chờ từ sớm.
Bởi vì lần đánh giá này quá gay gắt cho nên thứ hạng của bảy người có tiến có lùi 一一 nhưng cho dù là tiến hay lùi thì ai nấy đều khóc lóc thảm thiết một phen.
Vì thế khi gặp bọn họ, đôi mắt của các cô gái vẫn còn hơi sưng lên.
Túc Duy An đã tham gia rất nhiều lần gặp mặt còn bỏ ra không ít phiếu bầu, Miyamoto Sakura đương nhiên là nhận ra được cậu.
Sau khi cả nhóm cúi đầu cẩn thận chào hỏi, Miyamoto Sakura không ngừng xin lỗi Đàm Tự, nói rằng khi mình ném đồ đã không khống chế được lực ở tay.
Đàm Tự không có biểu hiện gì, cũng lười so đo với cô gái nên gật gật đầu xem như cho qua.
Nói xin lỗi xong, Miyamoto Sakura đột nhiên nghiêng người, ngọt ngào gọi Túc Duy An, "Sốt An An..."
Không phải là Miyamoto có ý gì, bởi vì các buổi gặp mặt Qs-7 được tổ chức rất thường xuyên với biểu ngữ là "Có thể cùng thần tượng tiếp xúc gần gũi", thế nên cô không có khí chất của một minh tinh lạnh lùng, mà là có cảm giác em gái nhỏ bên cạnh nhà hơn.
Khi nhìn thấy những fans quen mắt, cô sẽ luôn gọi thân thiết như vậy.
Túc Duy An vừa định mở miệng, Đàm Tự đột nhiên nghiêng đầu, trầm giọng nói, "Chú ý ảnh hưởng."
Túc Duy An hơi ngạc nhiên, ảnh hưởng cái gì?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của người kia, Đàm Tự nhẹ giọng bảo, "Giữ khoảng cách, cô ấy là minh tinh, để xảy ra tai tiếng thì rất phiền phức."
Không cần Túc Duy An trả lời, Hà Khoan ở bên cạnh là người đầu tiên cười khúc khích.
"Phó tổng Đàm, sốt Sakura so với những ngôi sao ở nước chúng ta không giống nhau lắm đâu." Hà Khoan vốn dĩ đang cười hì hì nhưng trông thấy ánh mắt cảnh cáo của Đàm Tự thì ho nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng, "Các cô ấy thường tổ chức gặp mặt và chào hỏi, có thể cùng nhau chụp ảnh hoặc bắt tay gì đó, loại việc thế này sẽ không thành tai tiếng đâu."
"Em cũng tham gia rồi?" Đàm Tự hỏi người bên cạnh mình.
Túc Duy An gật đầu, "Tham gia vài lần rồi ạ..."
Đàm Tự yên lặng.
Lúc này điện thoại của ba Tần lại gọi đến.
Hắn nhìn vào tên người gọi rồi đi sang một bên nhận điện, "Ba?"
"Lịch trình ở Nhật Bản của cậu khi nào thì kết thúc?" Ba Đàm hỏi.
"Kết thúc rồi ạ."
"Đừng về vội, bay sang Hồng Kông một chuyến, cô của cậu sắp sinh rồi, cậu thay người trong nhà đi thăm, ta và mẹ của cậu mấy ngày nữa mới có thể sang."
Ba Đàm cùng với em gái của mình luôn có mối quan hệ thân thiết, ở tuổi này mà còn sinh đẻ thì xem như là sản phụ lớn tuổi rồi, vậy nên đương nhiên là muốn đi thăm.
Thêm nữa là gần đây có một tin tức sinh con nào đó làm cho ba Đàm xem rồi không vui, vô cùng lo lắng cho em gái của mình nên còn nhờ vả người ở nhà mẹ đẻ.
Đàm Tự không có cách từ chối nên nhẹ nhàng vâng một tiếng, xem như là đồng ý.
Túc Duy An trước lúc ra sân bay mới biết được là Đàm Tự sẽ không cùng bọn họ trở về.
Đàm Tự đút tay vào túi, chờ cậu ở phía sau, "Thu dọn mọi thứ xong chưa?"
Túc Duy An: "...!thu dọn xong rồi ạ."
"Xuống máy bay nhớ gửi tin nhắn sang cho tôi." Đàm Tự nói.
"Vâng ạ." Túc Duy An rốt cuộc cũng nhịn không được, "Ngài không về sao?"
"Tôi có chút việc phải bay sang Hồng Kông, thời gian sau lại về."
Túc Duy An gật đầu, không hỏi nhiều, "Vậy thì ngài...!chú ý an toàn."
"Túc Duy An." Đàm Tự trầm mặc một hồi lâu, sau đó đột nhiên gọi.
Thanh âm này có phần nghiêm túc nên Túc Duy An bị gọi thì hơi hoảng hốt, "Dạ?"
"Sau này nói chuyện với tôi, em không cần dùng ngài nữa." Đàm Tự lười biếng nói, "Có vẻ như chúng ta không thân thiết vậy."
"Dạ?" Túc Duy An chớp chớp mắt, "Không lễ phép lắm đâu ạ..."
"Không đâu." Tài xế xe buýt ngồi vào ghế lái, Đàm Tự nhìn đồng hồ rồi thúc giục, "Em lên xe đi."
"...!vâng." Túc Duy An ôm balo chuẩn bị đi lên.
Người ở phía sau lặp lại một lần nữa, "Sau này nhớ đổi xưng hô đấy."
Chuyến bay của Đàm Tự là vào buổi chiều, tiễn Túc Duy An đi rồi hắn vẫn còn thời gian để uống một tách cà phê thư giãn.
Túc Duy An gửi WeChat tới: "Tự ca, tôi đến sân bay rồi [thỏ con lăn lộn.gif]
Đàm Tự đáp một tiếng ừ, ngón tay do dự trước màn hình khung chat không bao lâu thì thoát khỏi, bấm vào trang cá nhân của Đặng Văn Thụy.
[Đàm Tự]: Trước kia tính cách cách của An An cũng như thế này sao?
Sau khi nhìn thấy được mặt khác của Túc Duy An, Đàm Tự cũng bắt đầu nổi lên tò mò về một số thứ.
Không nghĩ rằng Đặng Văn Thuỵ lại gọi một cuộc điện thoại sang, "Tính cách gì?"
Đàm Tự tìm từ hình dung cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một từ tương đối chuẩn xác, "Yên lặng."
Đặng Văn Thuỵ suy nghĩ một lúc, sau đó anh mới nói, "Hình như là không phải đâu, nói đến còn có hơi kỳ lạ.
Trước khi tôi ra nước ngoài thì thằng bé vẫn còn nhỏ, tính tính cũng rất hoạt bát, sau này có thời điểm tôi về nước một thời gian, phát hiện thằng bé này trầm lặng hơn không ít.
Sau khi chị của tôi xảy ra chuyện, thằng bé càng thêm trầm lặng, nói như thế nào nhỉ, tự kỷ, trầm cảm,...!không nói đến, chỉ là yên lặng thôi."
"Khi đó thằng bé chỉ mới 16 17 tuổi, có lẽ là đang ở độ tuổi dậy thì rồi trưởng thành trong phiền muộn sao?" Đặng Văn Thuỵ nói xong mới hỏi, "Nhưng cậu đột nhiên hỏi chuyện của An An để làm gì?"
Đàm Tự lấy ra một người bạn cũ đã lâu không gặp, sau khi châm lửa thì nhẹ nhàng hút, thở ra một vòng khói nhàn nhạt.
"Không có gì."
Túc Duy An khi xuống máy bay mới phát hiện mình phát sốt rồi.
Mấy ngày hôm trước bị gió thổi kéo dài tới hôm nay mới sinh bệnh, chính cậu cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Chào tạm biệt những người khác xong, cậu vội vàng bắt một chiếc taxi để về nhà.
Hộc tủ tivi ở nhà mở ra, một loạt thuốc ngăn nắp được hiện ra trước mặt, cậu không cần nhìn kỹ đã lấy ra được mấy hộp thuốc, ngửa đầu uống hết tất cả.
Vừa mới ăn xong bữa cơm trên máy bay nên thật ra cũng không đói bụng lắm, uống thuốc xong cậu nằm ngay xuống giường để chuẩn bị ngủ một lát.
Loại trạng thái này có ngồi vẽ thì tranh cũng không có khả năng sẽ sử dụng được, cậu cũng không định ép buộc bản thân mình.
Đang ngủ mê man, cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện nên mở mắt ra, tìm được điện thoại ở dưới gối đầu rồi vào khung chat với Đàm Tự, cẩn thận nhắn sang một câu, "Tự ca, tôi về đến nhà rồi."
Đàm Tự không có nhắn trả lời mà trực tiếp gọi điện thoại sang.
"Sao lâu thế em?"
Túc Duy An ngơ ngác nhéo nhéo mũi hai cái,