04
Đúng như lời của Đàm Tự nói, Túc Duy An phải chạy vặt suốt cả một tuần.
Lại là buổi chiều của một ngày khác, cậu xách theo mười mấy ly cà phê, khó khăn nhấn nút thang máy để lên tầng, cũng may là đang trong giờ làm việc nên thang máy lúc này không đông.
Ngay khi thang máy sắp sửa đóng, hai cánh cửa chợt dừng rồi lại chậm rãi mở ra.
Đàm Tự vừa nhìn văn kiện trên tay vừa bước vào, một ánh mắt cũng không ném cho người ở bên cạnh.
Túc Duy An lặng lẽ lùi về phía sau.
"Cậu ra trước tôi thì lui ra sau làm gì?" Đàm Tự không đổi tầm mắt, "Có phòng trà, sao còn đi ra ngoài mua cà phê?"
Túc Duy An: "...!các tiền bối nói quán cà phê dưới tầng uống ngon hơn."
"Vậy à?" Đàm Tự kéo dài âm cuối, "Vậy thì đem cho tôi một ly lên tầng 16, giữ nguyên vị cà phê, không thêm sữa."
"......"
Tới tầng mười, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra thì Đàm Tự đã đuổi cậu, "Nhanh lên, tôi cần phải mở một cuộc họp gấp."
Đem cà phê phát cho các đồng nghiệp xong, Túc Duy An do dự một lát mới cất hai viên sữa vào trong ngăn kéo bàn, cậu cầm ly cà phê kia lên đi vào thang máy.
Đàm Tự đã dặn dò thư ký từ trước nên Túc Duy An mới thuận lợi vào được phòng làm việc của phó tổng.
Vừa mới mở cửa đã bị mùi khói làm cho sặc, cậu che miệng ho nhẹ hai tiếng, nín thở một hơi rồi mới bước vào.
Người đàn ông kia ngồi ở ghế làm việc, một tay chơi điện thoại, ngón trỏ của tay bên kia kẹp điếu thuốc với ngón giữa.
Nhìn thấy Túc Duy An, hắn thở ra một làn khói rồi dập đi điếu thuốc, "Nhanh nhẹn đấy."
Dứt lời hắn đưa tay mở cửa sổ ở phía sau, gió thổi vào vén lên phần tóc mái trước trán của Duy An làm cậu có thể dễ dàng hít thở được không khí mới.
Đàm Tự chỉ bừa vào nơi nào đó của bàn làm việc, "Để đấy đi."
Túc Duy An gật đầu, vừa đến gần thì thấy nơi mà người đàn ông kia chỉ đến có đặt một đĩa CD, bên trên bề mặt có phủ một màng bảo hộ trong suốt.
Khi cậu đặt cà phê ở bên cạnh đĩa CD, vô tình còn liếc nhìn bìa của nó.
Sau đó động tác của cậu bị trì trệ.
In trên đĩa CD là hình ảnh một cô gái ăn mặc thiếu vải, ánh mắt quyến rũ cùng tư thế nóng bỏng, bên cạnh đó, ở trên sàn còn vương vãi thứ trang phục màu hồng.
Bên trên có chữ tiếng Nhật, dịch lại thì là —— "Sự cám dỗ nơi phòng trà."
"............"
Cảm nhận được người trước mặt đang sững sờ, Đàm Tự ngẩng đầu vừa lúc lại nhìn thấy vành tai của Túc Duy An đang đỏ lên.
Hắn theo ánh mắt của cậu nhìn sang, là đĩa CD mà hắn vừa nhận được từ bộ phận thiết kế —— tên hoạ sĩ bên kia vẽ nhân vật quá xấu nên hắn đã bảo Thích Như Dịch đem tới đây.
"Tôi xem xong rồi, nếu cậu muốn thì cứ lấy đi." Đàm Tự hất cằm.
Tai của Túc Duy An càng đỏ hơn, đầu cậu rung lên như trống đánh.
Đàm Tự nhớ tới chiếc thùng giấy chứa đồ lúc trước của Túc Duy An, hắn chống cằm mang đầy hứng thú nhìn cậu, "Yên tâm đi, đây là quan tâm tới sự phát triển của thiếu niên đang trưởng thành, tôi sẽ không nói cho cậu của cậu biết đâu."
Túc Duy An cắn cắn môi dưới, bị nghẹn thật lâu, "Ngài tự giữ tự xem đi...!tôi không cần..."
Những lời này của cậu thật ra không có ác ý, nhưng mà để người khác nghe được thì lại không còn giống như thế nữa.
Đàm Tự nhướng mày đứng dậy đi về phía cậu.
Hắn tựa vào bàn làm việc ở cạnh đó, một tay đút túi quần, "Ý của cậu là tôi cần?"
Túc Duy An gật đầu xuống, có hơi ngây ngốc.
Nếu không cần thì mua làm gì?
"........"
Nhưng Đàm Tự vốn là một người đàn ông độc thân, hắn cầm lấy đĩa CD kia, không thèm suy xét mà nhét vào trong tay của Túc Duy An, "Xem nhiều thì mới có thể tiến bộ."
Cảnh tượng này nếu như bị Đặng Văn Thuỵ thấy, chắc chắn anh sẽ túm lấy gậy gộc lao tới liều mạng với Đàm Tự ngay.
Trở về phòng ban, lúc Túc Duy An ngồi lại chỗ của mình rồi cậu vẫn còn ngẩn ngơ cầm đĩa CD kia trên tay.
Cậu không hiểu lắm, rõ ràng là đi đưa cà phê thôi, vì cái gì mà lúc cậu về còn thu hoạch thêm một chiếc đĩa không mấy tốt đẹp này?
"Duy An, em đang cầm gì thế?" Trầm Thần đi ngang qua cất tiếng hỏi.
"Không có gì hết..." Túc Duy An giật mình, cuống quýt che bìa của CD lại rồi nhét nó vào
balo ở trên bàn.
Trầm Thần: "Em vẽ xong bức tranh được chị phân cho lúc trước rồi sao?"
"Chưa ạ." Túc Duy An hơi lúng túng, tuần này cậu vừa phải lo làm quen với game mobile vừa chạy việc vặt, không phải là cậu không vẽ, nhưng mà có mấy chi tiết cuối cùng kia cậu đành phải bỏ qua.
"Nhanh chóng lên đấy." Trầm Thần hơi kinh ngạc với tốc độ cậu, "Trưởng phòng vừa mới hỏi chị, em vẽ nhanh để nộp lên đi."
Túc Duy An gật đầu, "Vâng, em sẽ làm xong sớm."
Trầm Thần yên lặng được một lúc lại đột nhiên cất tiếng hỏi, "Duy An này, em có biết chị trông như thế nào không? Sao chị cứ có cảm giác từ trước tới giờ em không nhìn thẳng vào chị vậy?"
"Em biết mà." Túc Duy An đáp xong thì ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Trầm Thần, nhưng sau một cái chớp mắt lại cúi đầu xuống.
Trầm Thần: "..."
Đàm Tự về đến nhà, tiện tay ném tài liệu sang một bên, hắn kéo xuống cà vạt rồi gọi điện thoại ngay cho Đặng Văn Thuỵ.
Đối phương ngay lập tức bắt máy, "Thái tử gia, ngài có cái gì muốn sai bảo ư?"
"Đừng có học theo đứa cháu ngoại kia của anh." Đàm Tự nói, "Mọi chuyện tới đâu rồi?"
Tuần trước Đặng Văn Thuỵ sang Nhật để thảo luận về các vấn đề xung quanh việc hợp tác với Qs-7.
"Họ bảo là ngày mai sẽ hồi đáp sau, nhưng cháu ngoại của tôi ở công ty thế nào? Không bị người khác bắt nạt chứ?" Đặng Văn Thuỵ hỏi.
"Đương nhiên là không, công ty của chúng ta rất hoà đồng." Đàm Tự mở máy tính lên, quảng cáo từ một ứng dụng nào đó bỗng xuất hiện, nhấp nháy ở dưới góc phải của màn hình.
Chân mày hắn nhíu lại, vừa mới dùng chuột rê tới nút đóng quảng cáo thì giao diện của nó bỗng thay đổi, biến thành ảnh chụp màn hình của một bộ truyện tranh.
Nhân vật của bộ truyện tranh đang ngồi quỳ trên mặt đất, người đó mặc kimono với dáng vẻ hiền lành nhưng trên tay lại đang cầm một con dao, trên mũi dao còn có vết máu, biểu cảm cười vô cùng dữ tợn của nhân vật này đã được xử lý rất chỉn chu.
Điểm mà Đàm Tự chú ý là —— bộ kimono trên người cô gái được vẽ cực kỳ tinh xảo.
Những cụm hoa màu đỏ, hoa văn phức tạp, từng chi tiết nhỏ trên cổ áo cũng được chăm chút rất tốt, ngay cả vết máu bị bắn tung toé trên người cũng được sử dụng màu sắc đậm để miêu tả thật cẩn thận, điều này làm cho đôi mắt hắn sáng lên.
"Cúp trước." Đàm Tự nói xong thì ngắt điện thoại.
Sau đó hắn click mở chiếc quảng cáo ở bên dưới góc phải kia lên.
Tác giả tên là Anan, mỗi chương của bộ truyện tranh này đều rất ngắn, Đàm Tự nhanh chóng đọc qua chương đầu một lần nhưng thật ra hắn không để tâm quá kỹ tới cốt truyện.
Bộ truyện tranh này lấy bối cảnh ở Nhật Bản, hắn phát hiện ra vị hoạ sĩ này không chỉ vẽ trang phục đẹp mà vẽ bối cảnh cũng khá lôi cuốn.
Tắt truyện tranh đi, hắn ngay lập tức vào xem diễn đàn của ứng dụng đọc truyện tranh kia, thành công tìm được ID của tác giả, đồng thời gửi tin nhắn riêng sang cho người đó.
|Có đó không? Tôi muốn hợp tác với bạn, nếu xem được thì hãy hồi âm.|
Gửi xong, hắn châm lửa một điếu thuốc, yên lặng chờ người kia trả lời.
[Anan]: Có đây
[X]: Nếu bạn có hứng thú thì hãy tới công ty của tôi trở thành hoạ sĩ, lương bổng hậu hĩnh cho bạn.
[Anan]: Xin lỗi, tôi có công việc rồi.
[X]: Cũng là nghề hoạ sĩ ư?
Anan gửi sang một