Ngày hôm sau, từ sáng sớm Túc Duy An đã xin nghỉ ba tiếng để đi đến đồn cảnh sát.
Việc lấy lời khai rất thuận lợi, trước khi đi cảnh sát có nói với cậu, lúc tìm được thì người đàn ông ấy định tự vẫn cùng với bạn trai cũ đang hôn mê của mình 一一 hiển nhiên là không có được sự đồng ý của người bạn trai.
"Hai người đàn ông yêu nhau, bạo lực gia đình cứ vậy mà tăng lên."
Túc Duy An dừng lại bước chân, xoay người nói, "...!không phải cặp đôi nam nam nào cũng sẽ như thế, bọn họ bất quá cũng chỉ là một trường hợp trong hàng ngàn đôi, đó là việc liên quan tới tính cách, không liên quan tới giới tính đâu ạ."
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, cậu mới nhanh tay nhắn một cái tin nhắn sang cho Đàm Tự: "Em vừa mới nói chuyện với chú cảnh sát xong."
Đàm Tự: "Họ có bắt em không vậy?"
Túc Duy An mỉm cười đánh chữ: "Không có đâu [cười khốn khổ đáng yêu.jpg]"
Khi trở lại công ty, Lưu Dân Nhiễm đang đen mặt đứng ở trước bàn làm việc của phó giám đốc, trên tay cầm một xấp tài liệu lớn, nhìn thấy Túc Duy An, sắc mặt của anh ta càng trầm xuống hơn rất nhiều.
"Em về rồi?" Trầm Thần vừa gọi cậu vừa trộm vẫy vẫy tay.
Túc Duy An vội vàng ngồi xuống.
"Trưởng phòng Lưu bị sa thải rồi." Trầm Thần nhỏ giọng nói.
Túc Duy An kinh ngạc, "Sao vậy ạ?"
"Em không biết sao?" Trầm Thần cũng rất ngạc nhiên, "Chị còn tưởng là vì em đấy."
Túc Duy An càng khó hiểu hơn, "Em ạ?"
Bên này hai người họ đang bàn tán, bên kia Lưu Dân Nhiễm cũng đã nói chuyện xong.
Lúc trở về văn phòng, khi đang qua trước bàn làm việc của hai người thì dừng lại bước chân.
"Trong thời gian làm việc, đừng lươn để lười biếng*." Lời nói của anh ta không chút khách sáo nào, "Đừng luôn ỷ vào việc mình có chỗ dựa mà không biết kiêng nể gì."
*Nghĩa đen của bản gốc là câu cá trong nước bùn, ý chỉ hành động lười biếng, làm việc không nghiêm túc.
Ở đây mình dùng lươn của Việt Nam để thay thế.
Ban đầu còn chưa chắc chắn lắm, nhưng vừa nghe như vậy thì giống như có liên quan thật rồi.
Trầm Thần: "Không phải là còn đi học, chỉ nói vài câu thôi cũng không quá đáng đi? Anh ngày thường cũng chơi quét mìn rất vui mà?"
Lưu Dân Nhiễm cười lạnh, "Trầm Thần, ôm đùi mỗi ngày cũng không thể làm cấp trên được đâu, nhiều lắm cũng chỉ bị xem như là bàn đạp của người khác thôi, tôi cũng phải từ chức, những lời này không hề ác ý, cô cân nhắc lại đi."
"Cảm ơn anh." Trầm Thần mỉm cười vẫy vẫy tay với anh ta, "Chúc anh tiền đồ như gấm nhé."
Lưu Dân Nhiễm hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi khỏi.
"....!tôi không có ỷ vào việc mình có chỗ dựa mà làm bất cứ điều gì."
Chưa từng nghĩ đến Túc Duy An sẽ trả lời lại, văn phòng trong chốc lát trở nên an tĩnh.
"Bản thảo là tôi tự mình vẽ từng nét, dự án này tác phẩm của tôi cũng được chọn rất nhiều 一一 anh cũng ở trong nhóm lựa chọn mà, còn tiền thưởng và tiền lương tôi một phần cũng không lấy nhiều hơn mọi người." Túc Duy An lẳng lặng nói.
Lưu Dân Nhiễm: "Trong quá trình lựa chọn tôi đều phải nhìn sắc mặt của Đàm phó tổng..."
"Trưởng phòng Lưu à, ngày nào cũng ôm đùi cũng không làm cấp trên được đâu." Trầm Thần ngắt ngang lời anh ta.
Khi Lưu Dân Nhiễm rời khỏi văn phòng, tiếng đóng sầm cửa vang lên rất lớn.
Trầm Thần: "Thật không nghĩ ra được, em vậy mà lại phản bác anh ta."
Túc Duy An nhỏ giọng hỏi, "...!em có nói sai cái gì không ạ?"
"Không có." Trầm Thần cười, "Đáng nhẽ em nên như vậy từ sớm."
Buổi chiều khi nhìn thấy Đàm Tự, câu đầu tiên Túc Duy An mở miệng hỏi là về việc của Lưu Dân Nhiễm.
Đàm Tự: "Người đó à? Nhân viên trước đây bán các bản vẽ có quan hệ thân thích với anh ta, với lại gần đây anh có tra được ra vài manh mối.
Sao thế, anh ta làm khó dễ em à?"
"Có nói vài câu, nhưng mà không có việc gì cả." Người cũng đi rồi, Túc Duy An cũng không có gạt hắn, "...! em cũng có nói lại đôi câu."
Đàm Tự ừ một tiếng, "Ngày kia về nhà anh ăn cơm nhé em?"
Tay của Túc Duy An run lên, "Nhanh vậy sao anh?"
"Bọn họ cứ nhắc mãi, phiền phức lắm." Giọng điệu hơi không kiên nhẫn, nhưng khóe miệng lại có một nụ cười.
Ngày đi đến Đàm gia, buổi sáng 5 giờ Túc Duy An đã thức dậy, cậu dụi dụi lên cánh tay của Đàm Tự thật lâu cuối cùng vẫn không thể ngủ lại được nữa.
Đàm Tự bị đánh thức, hắn cũng không mở mắt mà dùng tay còn lại sờ sờ eo của Túc Duy An, "Mới được mấy giờ thôi mà em?"
Túc Duy An nói: "...!em ngủ không được."
Ngày hôm qua vốn đã ngủ rất muộn, Đàm Tự mở mắt thì thấy ngay, quả nhiên, người ở bên cạnh quầng thâm đã thêm đậm rồi, "Em ngủ thêm đi nào, nếu mang sắc mặt này trở về bọn họ sẽ nói anh ngược đãi em mất."
"..."
Túc Duy An không để ý tới hắn, cậu xoay lưng thì bị người ở phía sau giữ chặt lại, "Em đi đâu thế?"
"Em đi chạy bộ." Từ việc bổ thận lần trước, Túc Duy An cũng bắt đầu động vào các dụng cụ thể thao rồi.
"Anh nói, thận của em rất tốt, đừng lo lắng về chuyện đó nữa." Đàm Tự dỗ dành cậu, "Ngủ tiếp đi."
"Tự ca." Túc Duy An xoay người, đầu ngón tay cậu chạm chạm vào cơ bụng của Đàm Tự, "Anh cũng phải rèn luyện nhiều đi, nếu không về sau lớn tuổi..."
Lời còn chưa nói xong đã bị người ở trên giường bắt lại.
Đàm Tự đè lên cậu, dụi dụi vào cánh tai, ôm chặt lấy người ở trong lồ ng ngực, "Bây giờ chê anh già rồi? Yên tâm, sau này có già đi chăng nữa, anh cũng sẽ là càng già càng dẻo dai đấy nhé."
Từ này vẫn mà có thể dùng, Túc Duy An cũng xem như là hiểu rõ, tai của cậu đỏ lên, "Không chê, em không chê mà."
Cuối cùng thiếu chút nữa là Đàm Tự đã thành công, Túc Duy An lại dùng hết toàn lực, khép chân lại từ chối, "Không được, một lát nữa còn phải đi tới nhà anh đấy..."
Đàm Tự đặt tay lên đầu gối của cậu, "Vậy đêm nay?"
"Cũng không được." Túc Duy An nói, "Hôm qua anh đã dùng hết số lần của tuần sau rồi."
"...."
Hai người dây dưa một hồi nháy mắt cũng đã tới 6 giờ, vậy nên cùng nhau thức dậy dùng bữa sáng.
Đặng Văn Thụy vào lúc này bỗng gọi điện thoại sang cho Túc Duy An, "An An, khi nào thì cháu tới Đàm gia?"
Túc Duy An: "Bữa trưa ạ."
Đặng Văn Thụy: "Ừ, người nhà của cậu ta nhiều lắm, nếu như có bị bắt nạt thì đừng chịu đựng, cứ bỏ về, cậu sẽ chống lưng cho cháu."
Túc Duy An: "...."
Đặng Văn Thuỵ không có nói quá, dòng họ của Đàm gia quả thật có rất nhiều người.
Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên đi gặp ba mẹ, ở bên kia cũng không quá khoa trương, chỉ có những người họ hàng ở gần thường xuyên lui tới, tổ chức một bữa tiệc nướng trong sân vườn của gia đình.
Lần trước chỉ đứng ở bên ngoài cổng sắt ngắm nghía, bây giờ được ngồi ở xe đi vào, cậu mới phát hiện tuy ở bên ngoài trông giống một công viên rừng, nhưng thật ra cũng chỉ có vài cái cây, còn bên trong chỉ là con đường đá thường thấy cùng với những thảm cỏ.
Đỗ xe xong, Túc Duy An hít sâu vài lần mới tháo được dây an toàn.
Vừa xuống xe, cậu đã trông thấy một người đàn ông trung niên cầm bình nước đang tưới cỏ cây.
Ở chân ông mang một đôi giày cao su, trên tay là một đôi găng to lớn, đầu đội mũ rơm, hoàn toàn là bộ dáng của một người làm vườn.
Đàm Tự đóng cửa xe lại, gọi lớn, "Ba, ba có thể buông tha cho chúng nó được không, chúng sắp bị ba tưới đến chết rồi."
"Cậu thì biết cái gì?" Ba Đàm trừng mắt một cái, xoay đầu nói với Túc Duy An, "Cháu tới rồi."
Túc Duy An nhanh chóng cúi mình chào, "Cháu chào bác, cháu là Túc Duy An ạ."
"Ừ." Ba Đàm đặt bình nước xuống, xua tay, "Đi vào trước đi, các bà ấy đang ở bên trong nướng BBQ, một lát nữa bác vào."
Tới sân vườn, quả nhiên, những người phụ nữ đang vây quanh bếp nướng, vừa trò chuyện vừa bật cười.
Mẹ Đàm nhìn thấy họ đầu tiên, bà dừng lại động tác, "Tới rồi?"
Những người khác cũng lập tức ngừng lại theo, một vài ánh mắt lập tức nhìn sang phía bọn họ.
Mẹ Đàm vẫy vẫy tay với