Sau khi dọn dẹp xong, Túc Duy An đi vào phòng tắm dùng nước lạnh hất lên mặt của mình mấy lần.
Thời điểm mà cậu phát hiện ra xu hướng tính dục của mình là vào lúc học cấp ba, cậu cũng đã có vài lần gặp tình huống như bây giờ nên cậu có thể hiểu được.
Nhưng trước đây mỗi lần tỉnh lại, cậu luôn không nhớ rõ mình đã mơ thấy cái gì.
Lần này thì lại khác, bây giờ cậu có nhắm mắt lại thì vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết nhỏ nhặt trong giấc mơ kia...
Nhưng tại sao lại là Tự ca chứ?
Túc Duy An lắc lắc đầu, nhanh chóng cúi mặt tiếp tục hất nước lên.
Dùng khăn lau sạch vệt nước trên mặt mình, Túc Duy An ngồi xếp bằng trên mặt đất, cậu lấy điện thoại ra để đặt cơm giao đến.
Bật máy tính, chỉ mới vừa đăng nhập QQ cậu đã nghe thấy được một chuỗi "ting ting ting ting" thật là dài.
[Hà Khoan]: An An An An, chào mừng cậu trở lại!
[Hà Khoan]: Cậu về QQ lại rồi?
Hà Khoan gửi tới liên tục rất nhiều bài đăng, nhìn thời gian thì là vào những ngày trước, Túc Duy An vội đáp lời cậu.
[Anan]: Ừ, sao thế?
Bởi vì có quá nhiều người trên app QQ nên mỗi lần xem tin tức đều phải mất tới nửa ngày, vì thế sau khi đi làm cậu cũng đã lâu rồi không đăng nhập vào nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Vợ Quỷ
2.
Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
3.
Chạm Đuôi [Truy Vĩ]
4.
Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây
=====================================
[Hà Khoan]: Cuối cùng thì cậu cũng về rồi [Ôm đầu khóc rống.jpg]
[Anan]: Có chuyện gấp sao không gọi điện thoại cho tớ? [Sờ đầu.jpg]
[Hà Khoan]: Chết tiệt, cậu đến ngày hết hạn bỏ phiếu còn quên mất thì làm sao tớ dám gọi cho cậu được?
Túc Duy An giật mình, vội vàng mở lịch ra xem thì bị ba chữ "Ngày Hết Hạn" to tướng đập vào mắt.
Chỉ còn mười ngày nữa thì cuộc bình chọn thường niên của nhóm Qs-7 sẽ kết thúc!
[Anan]: Dạo này tớ bận quá, cậu gửi link bỏ phiếu cho tớ đi!
Hà Khoan và Túc Duy An cùng thích một idol, thế nên Hà Khoan cũng thường hay nhắc nhở cậu đi bình chọn, vì vậy chỉ vừa mới nhắn, Hà Khoan đã lập tức gửi đường link sang ngay.
[Hà Khoan]: Tớ thấy cậu dễ thích nghi thật đấy.
Khoảng thời gian trước còn không chịu ra khỏi cửa, bây giờ nói đi làm là trở thành nhân viên văn phòng ngay.
Đúng rồi, nhân tiện thì cậu đăng tải thêm fanart* của sốt Sakura nhà tụi mình như mọi khi đi mà, làm ơn, làm ơn đấy~ [Nhiệt tình hô fanchant.jpg]
*Tranh minh họa của idol do fan vẽ.
[Anan]: Xin lỗi cậu nhiều, trong hợp đồng của tớ có hạn chế về chuyện này, thế nên trong năm nay tớ không thể vẽ được...
[Hà Khoan]: Gì vậy? Hợp đồng của cậu khó chịu vậy ư? Vậy thì tớ phải làm sao bây giờ? Ngày hôm trước còn đồng ý mấy lời mời rồi, khóc mất thôi.
Túc Duy An nghĩ một lát, cậu bỗng nhớ tới các tập tin trước đó nên chọn ra hai bản vẽ cũ, tất cả đều là các tác phẩm đã được vẽ trước khi cậu vào Thiên Húc.
[Anan]: Cậu xem hai bức này thử đi.
Đều là tranh mà tớ vẽ trước đây, chữ gì đó cậu có thể nhờ người khác thêm vào được không?
[Hà Khoan]: An An, tớ yêu cậu chết đi được đấy! Cậu nghĩ sao về mối quan hệ đồng giới nè?
[Anan]: Tớ không thèm chơi gay với cậu đâu!
Cậu trả lời rất nghiêm túc rồi đem hai bức ảnh gốc của bản thảo gửi qua.
[Hà Khoan]: Hừm, vậy lần này cậu định bỏ ra bao nhiêu tiền đây An đại đại?
Túc Duy An lấy điện thoại của mình ra để kiểm tra số dư trong tài khoản.
Không kiểm tra thì không biết, thật ra bây giờ cậu đang là môt đứa...!quổ nghèo khỉ!
Cậu lấy máy tính ra, bắt đầu cộng cộng trừ trừ y hệt một địa chủ nhỏ.
[Anan]: Năm nay tớ chỉ có thể bỏ ra 50.000 tệ thôi...
[Hà Khoan]: Không phải chứ, năm ngoái cậu bỏ ra hơn 90.000 tệ kia mà.
Năm nay rất quan trọng với nước sốt Sakura của tụi mình đấy An An.
Túc Duy An cắn răng, lại cúi đầu tiếp tục cộng cộng trừ.
[Anan]: 53.000, không thể hơn được nữa đâu...!tiền nhuận bút của lần xuất bản cuối cùng tớ còn chưa được trả đấy [ôm đầu khóc rống.jpg]
[Hà Khoan]: Ôm cậu một cái, vậy tháng sau chúng ta cùng đặt vé máy bay đi? Cậu có rảnh không đó?
Mười ngày sau là kết thúc bình chọn, nhưng ngày mở bán vé là vào đầu tháng sau, khi đó sẽ mở bán vé cho concert xếp hạng offline của Qs-7.
Túc Duy An bây giờ cảm thấy thật khổ sở.
[Anan:] Hình như là không rồi...
Cậu uể oải nằm xuống bàn máy tính, đột nhiên có chút hối hận vì trước đây cậu đã đồng ý lời mời đi xin việc ở Thiên Húc của cậu mình.
Cậu không thiếu tiền để tiêu, cậu còn có thể tiếp tục gửi bản thảo truyện tranh, một tháng dễ dàng kiếm được vài chục nghìn, nếu chăm chỉ thì sẽ được nhiều hơn nữa.
Không cần phải lo lắng về môi trường chốn công sở, không cần ép mình phải giao lưu với những người khác, cũng sẽ không mơ thấy những giấc mơ không đứng đắn...
Mở mắt ra, cậu nhìn thấy cô gái ở trên tấm poster đang cong môi mỉm cười thật tinh nghịch, ở trên tay còn là một trái tim thật lớn.
Nụ cười ngọt ngào có hương vị không thể miêu tả được.
Túc Duy An ngồi dậy, mở ra một ứng dụng mạng xã hội của nước ngoài và thả tim cho bài đăng mới trên blog của Miyamoto Sakura.
Ăn xong phần cơm được giao đến, cậu mở ra trước mặt mình tất cả các bức tranh của thành viên Qs-7 mà cậu đã từng vẽ trước đây, ngắm nhìn thật cẩn thận.
Tuy rằng cậu chưa nhận được kế hoạch chi tiết và cả bản thiết kế của trò 《Hoạt Động Tuyệt Mật》, nhưng nhân vật cậu muốn vẽ chắc chắn phải liên quan tới Qs-7.
Có điều, Qs-7 là một nhóm có nhiều thành viên, không thể vẽ hết tất cả được...!Túc Duy An lật qua từng người một, cậu có chút buồn rầu.
Đáng lẽ là hôm qua trước khi rời đi cậu phải nên hỏi trước.
Ngay lúc cậu đang đang khổ tâm thì điện thoại của Đặng Văn Thuỵ kịp thời gọi đến.
"An An, cháu có ở nhà không đấy?"
Túc Duy An nhanh chóng đáp lời, "Có ạ."
"Mau tới nhà thi đấu Blue Sky ở gần chung cư của cháu đi." Ở bên kia điện thoại mờ hồ phát ra âm thanh của quả bóng rơi xuống đất.
Túc An đang tần ngần không biết có nên từ chối hay không thì người kia lại nói, "Cậu mang cho cháu một ít tài liệu đấy, xem nhiều một chút cháu có thể dễ dàng có cảm giác làm việc hơn."
Lần này Túc Duy An không cần suy xét nữa, cậu tròng lên người thêm một cái áo và một chiếc quần ngắn, ra ngoài cũng chỉ mang theo điện thoại.
Vừa bước ra khỏi nhà, cậu nghe thấy ngay ở bên cạnh có tiếng "Rầm".
Một người đi ra từ phía cánh cửa ở phía đối diện, nhìn cậu cười khanh khách, "Nhóc hàng xóm, ngày nghỉ cũng phải đi làm à?"
Vị hàng xóm này là một người xa lạ mà Túc Duy An chỉ mới gặp có một lần, cậu lắc lắc đầu, đeo lên chút phòng bị rồi đi vào thang máy mà không nói thêm gì với anh ta.
"Anh xin lỗi cậu vì sự cố lần trước nhé, nó làm cậu sợ à?" Người đàn ông đi theo sát cậu vào thang máy, "Việc xấu trong nhà, xấu hổ quá đi mất, ha ha."
"...!không có gì ạ." Túc Duy An đáp.
Mới vừa dứt lời, người đàn ông ở phía sau bỗng duỗi tay ra dùng mu bàn tay của mình vỗ vỗ nhẹ cánh tay của cậu.
Đột nhiên lại động chạm làm Túc Duy An giật mình, cậu vô thức đứng cách xa người đàn ông kia vài bước, đáng tiếc là không gian ở trong thang máy có hạn nên có tránh bao xa thì cũng chỉ ở trong vòng một vài mét.
"Muốn ăn táo xanh không?" Người đàn ông không thèm để ý tới sự cảnh giác trong mắt của đối phương, anh ta lấy ra từ túi nhựa màu đỏ một vài quả táo xanh, "Ngọt lắm đấy."
"Tôi không ăn, cảm ơn ạ."
Trả lời xong thì cửa thang máy cũng mở ra, Túc Duy Anh gấp gáp đi ra khỏi thang máy chỉ để lại một câu, "Tạm biệt."
Cậu đi được vài bước, lập tức phát hiện ra người đàn ông kia vẫn còn đang đi theo phía sau mình.
Túc Duy Anh được dạy dỗ rất