Edit&Beta: VyVy
——
Dư Hàng làm biên tập viên tạp chí đã nhiều năm, cùng tạp chí nhỏ phát triển lớn mạnh, ông cũng ngồi vững vàng ở vị trí tổng biên tập điều hành.
Vì vậy, có tiền.
Dư Hàng không biết quản lý tài chính, nhưng cũng biết tiền không thể gửi ngân hàng.
Mấy năm đó cùng vợ tiết kiệm tiền, một xu không gửi vào ngân hàng, đều lấy đi mua cửa hàng, cho người khác thuê, kiếm tiền.
Sau đó, thấy người khác mở cửa hàng kiếm được rất nhiều tiền, hai vợ chồng bọn họ lại không cho thuê nữa, tự mình mở cửa hàng quần áo, cùng cửa hàng rau củ, thuê người quản lý và kinh doanh.
Số tiền này lăn... Vẫn kiếm được rất nhiều tiền.
Dù đã ly hôn, nhưng tài sản chia đôi, Dư Hàng cũng có 200 vạn.
Tuy nhiên, đó là tất cả tiền tiết kiệm của ông. Tất cả!
Tiểu tử này mở miệng muốn 200 vạn, thật coi ông là ông chủ lớn!
Dư Hàng nghe vậy nhíu mày thành một đoàn, trên bàn cơm liền trực tiếp cự tuyệt, “Không được không được, tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy, thật không có a! Tôi vừa ly hôn, trong tay căn bản không còn bao nhiêu. Tôi không thể 'rút ra được'~”
Dư Sinh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng mình bị từ chối, vì thế rất nhanh liền trả lời: “Anh, anh có thể cho em biết anh có thể đầu tư vào em bao nhiêu được không? Em dùng nhân cách của mình để đảm bảo, hoàn vốn trong một năm, và bắt đầu thu nhập thuần túy trong năm tới. Hơn nữa, anh, ba mẹ em có tình hình kinh tế gì anh biết không? Ý em là, nếu em thực sự kinh doanh không tốt, ba mẹ em sao có thể trơ mắt nhìn công ty của em đóng cửa? Đến thời điểm đó, họ chắc chắn sẽ lấy tiền ra để giúp em! Cho nên a, phía sau em vẫn có hậu thuẫn, anh, anh tin tưởng em...”
Blabla...
Dư Sinh ở trên bàn ăn nói một câu lớn, miệng lưỡi đều sắp bị mài mòn.
Thế nhưng, Dư Phiêu Phiêu thấy Dư Hàng bên cạnh, sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Cô thầm nghĩ, tốt nhất là có thể thúc đẩy việc làm ăn này, dù sao Dư Sinh về sau cũng là một nhân vật lớn.
Cho nên, Dư Phiêu Phiêu sau đó cũng giúp Dư Sinh nói vài câu, lời nói ngắn gọn phân tích thị trường.
Bữa cơm này ăn đến cuối cùng, có lẽ là nể mặt thái độ của Dư Phiêu Phiêu, trong lòng Dư Hàng cũng không kiên trì như vậy nữa, “Như vậy đi, em trai. Tôi trong tay nhiều nhất chỉ có thể lấy ra 50 vạn. Thật sự không thể nhiều hơn được, tôi và con gái tôi còn muốn sống, tôi còn phải cấp dưỡng cho vợ cũ, con trai ở chỗ cô ấy. Anh trai là một người có gia đình, áp lực lớn. Chỉ có thể hỗ trợ đến mức này. Cậu phải cảm thấy được, thì cứ như vậy. Nếu không được, anh cũng không có biện pháp.”
50 vạn! Quá ít.
Nhưng Dư Hàng chịu buông lỏng, cũng có nghĩa là ông đã nhượng bộ.
Từ vẻ mặt của ông, Dư Sinh thăm dò đến điểm mấu chốt.
Không thể mặc cả nữa, nếu không, hắn 50 vạn cũng không lấy được.
Vì vậy, 50 vạn đầu tư đã được quyết định.
Trên bàn cơm, Dư Hàng trực tiếp ký hợp đồng dự thảo 50 vạn với Dư Sinh.
Dư Sinh đêm nay uống rất nhiều rượu, vốn định rời khỏi nhà, đi lung la lung lay, nhìn bộ dạng tùy thời tùy chỗ có thể một đầu ngã xuống.
Lo lắng an toàn, Dư Hàng để cho hắn đêm nay ở lại, ngủ ở phòng Phương Chu Diêu.
——
Đêm, 11:30.
Dư Phiêu Phiêu còn ngồi trước máy tính, thông qua QQ cùng Dương Sam thảo luận về tiếp thị bài hát. Trong 11 bài hát, cô đã chọn một trong những bài hát nước bọt "Mỗi ngày ngọt ngào" để tiếp thị, dự định biến nó thành một bài hát pop.
Đây cũng là một thời đại không phổ biến, bài hát này nếu có thể được sử dụng rộng rãi trong không gian QQ như nhạc nền, có nghĩa là bài hát có thể hot.
Công ty Lê Lai vẫn là một công ty nhỏ, mặc dù có một số con đường trong giới, nhưng có thể được sử dụng để tiếp thị không có nhiều tiền.
Dư Phiêu Phiêu yêu cầu công ty tìm một ca sĩ mới có vẻ ngoài đẹp trai, đồng thời làm tốt công việc marketing cho một ca khúc.
Công ty không đủ tiền để mua thông báo cho