Đầu óc Dư Phiêu Phiêu choáng váng
Cô hít thở không thông rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại vô thức hít một hơi thật sâu, luồng không khí trong lành tràn xuống lồng ngực.
Cô còn có thể tỉnh lại?
Không chết?
"Phiêu Phiêu đứa nhỏ này, thoáng cái mất đi tất cả người thân, nhất định sẽ rất khó chịu. Nếu như anh nhận nuôi con bé, phải chăm sóc nó thật tốt, không chỉ để ý việc ăn uống mà còn phải quan tâm đến tâm trạng của con bé."
"Vâng, trưởng thôn yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Phiêu Phiêu thật tốt."
Bên ngoài phòng có tiếng nói chuyện, giọng nói của người đàn ông kia quen thuộc tới mức khiến Dư Phiêu Phiêu sửng sốt!
Là bố nuôi?
Nhưng bố nuôi rõ ràng đã chết vì bệnh ung thư vào năm ngoái?
Dư Phiêu Phiêu ngồi dậy, tìm công tắc trên tường dựa theo trí nhớ của mình, bật đèn lên.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, cách sắp xếp đồ vật không khác gì ngôi nhà trong trí nhớ của cô.
Năm 14 tuổi, một tai nạn xe hơi đã cướp đi sinh mạng của cả gia đình.
Cô trở thành trẻ mồ côi chỉ sau một đêm và sớm được người khác nhận nuôi.
Đây là nhà của Dư Hàng, bố nuôi của cô.
Ngoài phòng, mơ hồ nghe được giọng nói của bố: "Trưởng thôn, ông chuẩn bị đi sao? Để tôi tiễn ông."
Thực sự là bố sao...
Chuyện gì đã xảy ra?
Dư Phiêu Phiêu rời khỏi giường, mang dép lê đi đến trước gương, đôi đồng tử bỗng co rút lại...
Trong gương, khuôn mặt cô bé non nớt, mập mạp trẻ con, hai hàng lông mày rậm chưa chỉnh sửa nhìn rất thô, nhưng lại là dáng vẻ chân thực nhất của học sinh cấp 2?
Cô trọng sinh trở về lúc sơ trung?
Dư Phiêu Phiêu hít thở sâu, điều chỉnh hô hấp.
"Cốc cốc..."
Cửa phòng bị gõ, bố nuôi cẩn thận hỏi: "Phiêu Phiêu, con tỉnh rồi sao?"
"Vâng!"
Giọng nói của Dư Phiêu Phiêu nhẹ run lên, không phải lo lắng, nhưng cảm xúc trong lòng rất mãnh liệt.
Cô không thể tin rằng một cuộc sống khủng khiếp như vậy, cuộc sống mà cô đã kết thúc sinh mạng mình bằng cách đốt than. Vậy mà được sống lại rồi hả?
Điều này thật buồn cười phải không?
"Con đói không? Ta dẫn con đi ăn mì nhé?" Dư Hàng nói
"Ừm."
Dư Phiêu Phiêu không từ chối.
Cô nhanh chóng bước tới cửa, bàn tay nhỏ bé cầm đóng nắm cửa, cô hít một hơi thật sâu, khống chế biểu cảm của mình rồi mở cửa.
Bên ngoài căn phòng, cô nhìn thấy bố nuôi của mình 14 năm trước, với mái tóc đen dày và làn da khỏe mạnh. Trong ấn tượng của cô, không phải là người bố bị rụng tóc và gầy guộc vì hóa trị ung thư.
"Ta đưa con đi ăn mì, chúng ta...hai bố con, nói chuyện một chút."
Dư Hàng có chút xấu hổ nói, dù sao cũng vừa nhận nuôi cô, cảm giác rất lạ lẫm.
“Vâng ạ.” Dư Phiêu Phiêu chớp mắt, vẻ mặt hoảng hốt.
Đối với việc được trọng sinh, cô không hề cảm thấy vui vẻ, bởi vì cô không muốn đối mặt với cuộc sống đổ vỡ này một lần nữa.
Có thể nhìn thấy bố nuôi còn sống, cảm giác vui mừng trong lòng khó có thể bỏ qua.
...
Có một quán thịt hầm ngay đầu ngõ.
Dư Hàng gọi cho Dư Phiêu Phiêu một phần thịt hầm hải sản, một chai nước.
Còn bản thân mình thì gọi một phần thịt hầm xúc xích béo ngậy, một chai rượu và một đống đậu phộng.
Cô uống một hớp canh nóng, đó là hương vị trong ký ức.
Về ký ức của năm này, Dư Phiêu Phiêu nhớ rất rõ.
Năm 2006, cô 14 tuổi (tuổi ảo).
Trong kỳ nghỉ hè, một vụ tai nạn ô tô đã cướp đi sinh mạng của bố mẹ và em trai cô. Bà nội vì quá đau buồn nên bị xuất huyết não và ra đi. Cuối cùng, cô là người duy nhất còn sống trong gia đình này.
Khi trưởng thôn đưa cô đến Cục Dân Chính để làm giấy chứng mồ côi. Đúng lúc, Dư Hàng vừa ly hôn xong, vợ con ly tán, thất thần ngồi ở hành lang Cục Dân Chính.
Tình cờ nghe được trưởng thôn nói rằng ông đã xin giấy chứng nhận và chuẩn bị gửi cô vào trại trẻ mồ côi. Lòng cha trỗi dậy nên Dư Hàng đã đứng