Kiểu tóc của Phương Chu Diêu là kiểu tóc không chính thống phóng đại nhất trong lớp.
Vì vậy, sau khi thay đổi kiểu tóc của mình, hầu như tất cả các bạn cùng lớp không thể không chú ý đến anh.
Anh cắt tóc ngắn, đầu của thiếu niên rất sạch sẽ và gọn gàng.
Bản thân khuôn mặt của anh rất nhỏ, sau khi cắt tóc, ngũ quan xinh đẹp liền nổi bật, kỳ thật kiểu tóc sạch sẽ như vậy càng làm tăng thêm giá trị nhan sắc của anh.
Các bạn cùng lớp hôm nay luôn chú ý đến anh, nhưng không ai nói rằng anh xấu xí như vậy.
Hơn nữa bên cạnh Phương Chu Diêu, Dư Phiêu Phiêu vẫn khen sau khi tóc ngắn, anh càng đẹp trai hơn, tự tin bị khen bạo liệt.
Chủ nhiệm lớp Dư Phi là em gái của Dư Hàng, thấy Phương Chu Diêu ngoan ngoãn cắt tóc, vô luận là xuất phát từ góc độ làm chủ nhiệm lớp, hay là góc độ của dì, trong lòng đều là cao hứng.
Cô ấy thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ...
Lấy sự hiểu biết của đối Phương Chu Diêu mà xem, tiểu tử phản nghịch này hẳn là sẽ không ngoan ngoãn đi cắt tóc.
Cô ấy vẫn còn lo lắng về việc liệu hôm nay có phải cứng rắn với anh không nữa nè!
Lần này, kiểu tóc của Phương Chu Diêu được cắt gọn gàng như vậy, Dư Phi xem như không cần quan tâm đến phần này.
Buổi trưa, các lớp xếp hàng chụp ảnh, Phương Chu Diêu thành công vượt qua.
Dư Phiêu Phiêu nhìn tình huống trong mộng hôm qua, hôm nay căn bản không phát sinh...
Phương Chu Diêu một buổi chiều tâm trạng đều rất tốt, không chỉ đi học không ngủ, còn vẽ trong sách.
Vẽ một phiên bản Q của Dư Phiêu Phiêu, sau đó đưa cho cô xem.
Đừng nói, vẽ rất đáng yêu, Dư Phiêu Phiêu còn nở nụ cười.
"Tặng cho cậu." Phương Chu Diêu nói.
Dư Phiêu Phiêu sững sờ, "Hả?"
Phương Chu Diêu ở bên cạnh bản vẽ Q Dư Phiêu Phiêu, viết một câu: [Đại sư Phương tạ lễ tiểu hài tử.]
Anh đã viết những từ phồn thể, và thêm một số biểu tượng kỳ lạ ...
Dư Phiêu Phiêu rất nhanh liền phản ứng lại...
Đây là một nền văn hóa phi chính thống.
Từ phồn thể cộng với biểu tượng...
Anh thực sự... Thay đổi kiểu tóc, nhưng không thay đổi bộ não, bị độc hại bởi trà văn hóa phi chính thống.
"Quyển sổ này là của cậu." Phương Châu Diu nói.
Dư Phiêu Phiêu nhìn anh một cái, lại tầm mắt hạ xuống, nhìn về phía quyển mật mã này... là mật khẩu, mật khẩu gồm 6 chữ số.
Cô lật quyển sổ, nhìn thấy bìa sách mật mã này, bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không nhớ nổi là đã xem qua ở đâu?
Thật ra, ngày đó Phương Chu Diêu theo cô vào hiệu sách, thấy cô không mua được, cho nên anh bỏ tiền ra mua.
Phương Chu Diêu vốn định đưa cho cô vào ngày thứ 2, nhưng kéo dài rất lâu...
Lần này, vừa vặn tìm được một lý do thích hợp để đưa cho cô.
Anh lại nói thêm bên tai cô, "Là hôm qua cậu giúp ba tôi giải quyết người phụ nữ kia."
Dư Phiêu Phiêu ngước mắt lên, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm anh, sợ bỏ qua ánh sáng trong mắt thiếu niên.
Thế nhưng, Phương Chu Diêu rất nhanh dời tầm mắt, nghiêm túc nhìn về phía bảng đen.
Dư Phiêu Phiêu không nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh. Cho nên, tình huống trong mộng, quả nhiên là không có khả năng phát sinh...
Những gì cô đã làm gần đây đã lặng lẽ thay đổi hiện trạng.
Cho nên, thiếu niên nhìn về phía trong mắt cô, cũng không nhất định sẽ có hào quang như vậy.
Dư Phiêu Phiêu trong lòng ít nhiều có chút thất vọng...
Tuy nhiên, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trí của mình, gật đầu thì thầm: "Cảm ơn cậu, tôi sẽ trân trọng." ” Phương Chu Diêu cảm thấy cả người run rẩy, nổi da gà sắp rớt xuống đất, đối với lời nói của cô cảm thấy không thoải mái.
Nhưng may mắn thay, món quà đã được gửi đi.
Anh không cần phải nhớ mỗi ngày...
"Mỗi ngày đều viết nhật ký a." Phương Chu Diêu tiến lại gần, dặn dò cô một câu.
Dư Phiêu Phiêu nở nụ cười, "Ừm."
Cô không có thói quen viết nhật ký mỗi ngày và không thích viết nhật ký.
Kiếp trước, cô đều trải qua tháng ngày đen tối, không có chuyện gì tốt đáng ghi chép.
Bất quá, có lẽ hiện tại, cô có thể cố gắng viết nhật ký.
Học hỏi theo anh.
...
Tan học, Dư Phiêu Phiêu chuẩn bị một mình đạp xe về nhà.
Trước đây cô đều gọi Phương Chu Diêu về nhà cùng nhau vì cả hai sống trong một khu phố.
Nhưng bị anh từ chối rất nhiều lần, sau đó cô cũng không nói nữa.
Không ngờ hôm nay sau giờ học, Phương Chu Diêu bỗng nhiên nói với cô: "Hôm nay về nhà với tôi đi, không chơi với Mập ca nữa."
Dư Phiêu Phiêu sửng sốt một