Edit&Beta: VyVy
...
Vô luận Dư Hàng nói như thế nào, Phương Chu Diêu cũng không muốn hòa hảo với Phương Viện Viện cũng không muốn gặp mặt bà.
Trước đây nhìn thấy máy tính lạnh như vậy, cũng là bởi vì máy tính mang một cơn ác mộng của những kỷ niệm.
Hai cha con bởi vì chuyện của Phương Viện Viện sinh ra tranh chấp, Dư Hàng tận tình khuyên nhủ anh hòa hoãn với Phương Viện Viện, Phương Chu Diêu miệng không lùi bước.
Tranh cãi đến sau đó, Dư Hàng tính tình nóng nảy, phất tay nói một câu: "Con chính là bướng bỉnh! Tính tình của con giống mẹ con! Anh chướng mắt bà ấy, con và bà ấy là một khuôn mẫu khắc ra! Con coi thường ba, con cũng không thể coi thường bà ấy!"
Bởi vì tính tình nóng nảy, Dư Hàng nói chuyện cũng nặng hơn một chút.
Sau khi dứt lời, Phương Chu Diêu cúi đầu im lặng.
Không khí trong khoảnh khắc lạnh lẽo, biểu tình trên mặt thiếu niên tựa như băng sương, cắn chặt răng, chậm rãi nghiến lại.
Dư Phiêu Phiêu một bên im lặng không lên tiếng, giờ phút này thật sự nhìn thấy trên mặt thiếu niên, cỗ biểu tình quật cường ẩn nhẫn đau đớn.
Biểu tình này, cô chỉ thường ở trong mơ, nhìn kiếp trước của anh từng có.
Kiếp này cô chưa từng thấy qua, đây là lần đầu tiên...
Trái tim run rẩy một chút, giống như bị đánh một quyền.
Đáng giận...
Cô không thể nhìn người khi dễ anh, tổn thương anh, không thể thấy anh ủy khuất khổ sở, ai cũng không được!
"Ba làm gì!" Cô giơ lên quyền nện cho Dư Hàng một chút, cuối cùng nhịn không được cắm vào tranh chấp giữa hai cha con bọn họ.
Dư Hàng vừa nói xong đã hối hận, ông đang có chút tự trách, Dư Phiêu Phiêu liền bắt đầu chỉ trích ông trước.
Dư Hàng bị cô đả động có chút choáng ngợp...
"Ba làm gì nhất định phải ép cậu ấy! Cậu aya không thể có ý tưởng của riêng mình sao? Người lớn như ba không nên luôn luôn thêm ý tưởng của mình vào trẻ em! Tôn trọng trẻ em được không! "Dư Phiêu Phiêu không chỉ nên ông một quyền, còn rống ông một trận.
Bộ dáng múa vuốt này của cô, lại nhớ tới bộ dáng lúc trước đối phó Vy Vy...
Hổ cái nổi giận.
Dư Hàng bị cô mắng càng choáng ngợp, há miệng, cũng không biết nên trả lời cô cái gì?
"Ai nha, ba đi đi!" Dư Phiêu Phiêu bây giờ nhìn thấy Dư Hàng đều cảm thấy phiền, cô không chỉ đánh ông, hung dữ với ông còn đưa tay đẩy ông.
"Ba không nên ở lại đây! Chúng con không muốn gặp anh! Ba về phòng đi! Đi đi!"
Dư Hàng bị cô đẩy vài cái, bất giác đứng lên...
"Ba, ba chỉ muốn thương lượng chuyện này..." Dư Hàng lúc này lại cường ngạnh không nổi, ngữ khí bất thình lình yếu đi.
"Ba đi đi!" Dư Phiêu Phiêu giống như một con mèo con xù lông, hung dữ, "Trở về phòng đi! Chúng con không muốn gặp ba!" "
Được rồi, được... Ba đi ba đi..." Dư Hàng bất đắc dĩ bị cô đuổi đi.
Lúc đi, ông khẽ thở dài, rốt cuộc vẫn có chút hối hận, vừa rồi ông nóng nảy với Phương Chu Diêu.
Bất quá, Dư Hàng tin tưởng, Dư Phiêu Phiêu sẽ dỗ dành con trai ông.
Cũng chính vì vậy, ông mới nhanh chóng lấy lý do của cô kết thúc.
Dư Hàng trở về phòng.
Cửa phòng của ông vừa đóng, Dư Phiêu Phiêu liền quỳ xuống di chuyển đến bên cạnh Phương Chu Diêu, sau đó ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lên bả vai anh.
"Thực xin lỗi a, tôi không bảo vệ cậu sớm." Cô nhẹ nhàng vuốt ve bả vai anh, bĩu môi nhỏ nhắn, tự trách mình nói.
Vừa rồi, cô cho rằng Dư Hàng có thể khuyên nhủ Phương Chu Diêu, cho nên vẫn không xen vào.
Nào biết hai người bọn họ càng tranh chấp càng hung dữ, Dư Hàng còn nói những lời đả thương người như vậy.
Dư Phiêu Phiêu sớm biết hậu quả như vậy, nên sớm ngăn lại.
Than ôi...
Lại làm cho chàng trai nhỏ của cô thương tâm.
Cô không bảo vệ tốt...
"Ai muốn cậu bảo vệ..." Thiếu niên trong miệng quật cường nói, nhưng lời nói ra, ngữ khí rất thấp, nghe không ra anh có bao nhiêu quật cường.
Ngước mắt lên, Phương Chu Diêu nhìn về phía Dư Phiêu Phiêu, ánh mắt đối mặt vài giây, anh liền vội vàng rời đi, mím môi nói: "Cậu đừng nhìn tôi yếu như vậy, tôi là con trai.,"
Dư Phiêu Phiêu nghiêng đầu, thăm dò trước mặt anh, một đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào con ngươi của anh.
Phương Chu Diêu không khỏi co cổ lại, hơi hơi nặn ra hai cằm, "Cậu làm gì..."
Dư Phiêu Phiêu bỗng nhiên nói, "Kỳ thật tôi có một món quà muốn tặng cho cậu, đã chuẩn bị được một thời gian."
Trong lòng Phương Chu Diêu dâng lên một chút khẩn trương, "Cái gì?"
Dư Phiêu Phiêu thần bí cười, nhận lấy cây đàn guitar từ trong tay