Edit&Beta: VyVy
...
Cũng giống như những gì đã xảy ra trong giấc mơ, bất quá chỉ là Dư Phiêu Phiêu bồi Phương Chu Diêu đến nha sĩ, hơn nữa xác định phương án chỉnh nha, sau khi đánh mất nửa cái răng, bác sĩ cũng trực tiếp tiêm thuốc tê rút nửa còn lại.
Bởi vì nó chỉ là một răng, niềng răng chỉ cần đeo trong một năm, không dài.
Nhưng thời gian niềng răng phải kéo về phía sau, phải chờ vết thương trong miệng anh tốt hơn một chút, lại làm màng răng, lại đeo niềng răng, trong lúc đó đại khái còn phải hơn nửa tháng.
Điều này có nghĩa là trong khoảng thời gian này, Phương Chu Diêu đã phải sống với hình ảnh răng nanh này ...
Tiền đi nha sĩ là Dư Phiêu Phiêu trả, trong miệng Phương Chu Diêu tiêm thuốc tê, lúc về đến nhà, nửa khuôn mặt kia đều tê dại.
Dư Phiêu Phiêu tìm tới túi đá đắp cho anh, thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh, khi đó, ánh mắt cô nhìn về phía anh rất khó hiểu.
Bởi vì cô thật không ngờ, anh vẫn là gãy răng, vẫn là phải chịu tội, vẫn là không giữ được cái răng hổ đáng yêu kia.
Trong ấn tượng kiếp trước, Dư Phiêu Phiêu nhớ rõ, cũng là một ngày đi học, cô phát hiện mặt anh sưng lên.
Sau khi hỏi thăm, anh đắc ý nói với cô rằng anh đã nhổ một chiếc răng, đeo niềng răng và giữ răng hổ gọn gàng.
Anh sĩ diện, không nói cho cô biết răng của anh bị gãy, cho nên kiếp trước cô không biết.
Sau đó cũng là thông qua giấc mơ mới biết được, anh trong tình huống đó bị gãy răng.
Thật không nghĩ tới, hôm nay cô cố ý muốn giữ anh lâu hơn, nhưng anh vẫn bị gãy răng.
Một kiếp này, phảng phất liền trốn không thoát.
Cô còn nhớ rõ, trước kia anh có răng hổ, rất thích cười, cười rộ lên nghịch ngợm đáng yêu.
Sau đó, sau khi bắt đầu chỉnh răng, niềng răng tự ti, không dám cười, vì vậy ít nụ cười.
Sau đó, mười mấy năm sau, cô gặp Phương Chu Diêu đã là đạo diễn.
Từ đó trở đi, trên mặt anh thật sự không có nụ cười thật lòng thoải mái.
Dư Phiêu Phiêu có chút lo lắng...
Hiện tại, anh ngã một cái, có thể hay không cũng đi trên con đường như kiếp trước hay không?
Dần dần mất nụ cười?
Dù sao, có chút kiếp nạn, có thể trốn không thoát?
"Tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy?" Phương Chu Diêu ngửa đầu tựa vào sofa, khóe mắt quét qua cô đang nhìn anh, nhìn quá lâu, cho nên anh nhịn không được hỏi.
"Tôi lo lắng cho cậu." Dư Phiêu Phiêu nói.
"Ừ?" Ngẩng đầu, Phương Chu Diêu che mặt trái, nhìn về phía cô ngồi bên phải.
"Làm sao bây giờ, tôi có chút không muốn để cho cậu trở về ở." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Phiêu Phiêu nghiêm túc nhìn chằm chằm anh, nói.
Anh vẫn còn bị gãy răng và không thoát khỏi số phận này.
Cho nên cô rất lo lắng, sau khi anh trở về ở, vẫn sẽ đi lên vận mệnh kiếp trước, càng ngày càng uất ức...
"Ừ..." Phương Chu Diêu mím môi, khóe miệng không khống chế được nhẹ nhàng giơ lên...
Cô cư nhiên, thật đúng là luyến tiếc anh.
Nói lộ liễu như vậy, thật khiến người ta xấu hổ...
Ai nha, thật xấu hổ ...
"Tôi muốn cùng cậu làm một ước định." Dư Phiêu Phiêu bỗng nhiên nói.
"Ừm." Phương Chu Diêu gật đầu. "Mỗi tối chúng ta đều nói chuyện QQ, trước khi đi ngủ nói chúc ngủ ngon, được không?" Dư Phiêu Phiêu hỏi.
"Ừm..." Phương Chu Diêu gật đầu, cánh môi mím thành một đường, mạnh mẽ kìm chế nụ cười.
Chúc ngủ ngon...
Đây không phải là chuyện tình nhân làm sao?
Cô ấy đây là... Tỏ tình?
"Nếu cậu có chuyện không vui, đều nói cho tôi biết, được không?" Dư Phiêu Phiêu lại nói.
Phương Chu Diêu gật đầu, một chữ "Ừ" kéo dài thật dài.
"Vậy, nếu như trong nhà còn không vui, liền tới tìm tôi, được không?" Dư Phiêu Phiêu hỏi.
Phương Châu đáp lại: "Ừ..."
"Vậy, không còn nữa." Dư Phiêu Phiêu cũng không nghĩ tới lại dặn dò cái gì nữa.
Phương Chu Diêu đáp lại: "Vậy, cậu nói xong, tôi có một câu hỏi muốn hỏi..."
Dư Phiêu Phiêu đáp: "Cậu hỏi đi."
Phương Chu Diêu khẩn trương liếm liếm môi, muốn hỏi cô, cô có thích anh không?
Hai người họ có hẹn hò không?
Thế nhưng, trước khi anh hỏi ra miệng, Dư Phiêu Phiêu lại nghĩ đến một chuyện, kịp thời thêm một câu: "Đúng rồi, tôi còn có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Phương Chu Diêu đành phải nuốt lời anh muốn hỏi trước, trước tiên bảo cô nói, "Ừ, cậu nói xem."
Dư Phiêu Phiêu nói: "Ba mẹ cậu phải tái hôn, chuyện này, vô cùng trọng yếu! Chúng ta cần phải kéo dây ở giữa và để họ có thể tái hôn sớm. Như vậy, cậu cùng