Nằm ườn trên chiếc sofa sau một ngày dài nhàm chán, cơ thể và tinh thần Kim Duyên càng trở nên nặng nề. Giữa căn phòng tối, thứ duy nhất có thể thu vào đôi mắt mờ nhòa ấy chính là ánh trăng heo hắt rọi vào ô kính, chiếu sáng khung hình nhỏ bé trên kệ.
Kim Duyên nhắm mắt, dòng suy nghĩ mông lung trôi về những ngày trước. Những ngày em chưa đánh mất chị.
Khánh Vân của em, một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, yêu thương và luôn lo lắng cho em. Là người mang đến em nụ cười, là người vỗ về em mỗi khi ưu phiền và cũng là người tổn thương vì em.
Vì em trẻ con, vì em ích kỷ, vì em chỉ nghĩ đến bản thân cho nên đã khiến chị khổ sợ. Chịu đựng đủ rồi, chị cũng phải rời đi để giải thoát cho mình. Giờ em đã lớn, em biết thế nào là thấu hiểu và nhường nhịn, chỉ tiếc rằng không còn chị bên cạnh.
- Xin lỗi Khánh Vân.
.
- Con chắc chứ Khánh Vân? Sao tự nhiên lại hủy hôn?
Trong căn phòng chủ tịch, người đàn ông trung niên tóc đã bạc đi vài phần trán nhăn thành nhiều nếp, ánh mắt thì lại kinh ngạc nhìn người con gái đối diện.
- Ba, con không thể làm khổ Thùy Trang được, con không yêu em ấy thì cưới nhau chẳng ích gì.
Khánh Vân hai tay duỗi thẳng nắm chặt, cặp mắt hết sức kiên định, nhưng cũng có gì đó gọi là cầu xin.
- Được rồi, tùy con.
Ông ấy biết mình khuyên gì cũng vô ích nên đành miễn cưỡng gật đầu, từ xưa đến giờ đứa con gái này trước sau như một ai cũng biết, trời sập cũng không thay đổi được mà.
- Con cảm ơn ba, con sẽ tự lựa lời nói với em ấy, ba mẹ không phải lo đâu ạ.
Nói rồi Khánh Vân mỉm cười vui vẻ vì coi như gỡ được một mối dây trong lòng.
.
Điểm hẹn là quán cafe quen thuộc, lúc 4 giờ chiều, cả hai người con gái đều có mặt, không khí hôm nay thật lãnh đạm.
- Em hiểu mà Vân, chị không phải lo em sẽ buồn đâu, sau này em sẽ tìm được tình yêu của mình mà.
Thùy Trang là một cô gái hiểu chuyện, suốt thời gian ở bên cạnh Khánh Vân, nàng ấy không đòi hỏi gì nhiều, rất thông cảm cho cô, đến hôm nay khi nghe lời đau lòng như vậy vẫn không một lời oán tránh.
Nhìn Thùy Trang gượng mình vui vẻ, cô ghét bản thân mình vô cùng. Tại sao người thấu hiểu mình thì cô lại từ chối, còn người làm mình đau khổ, cô cứ mãi nặng lòng?
- Chị xin lỗi...
- Đừng xin lỗi em, cách tốt nhất để chuộc lỗi là chị hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình, đừng để bị ốm nhất là vào mùa lạnh này.
Nàng chặn môi cô lại bằng một ngón tay, môi mỉm cười rồi dịu giọng dặn dò những lời cuối.
Có lẽ không nên ở lại lâu, Thùy Trang cầm túi xách rồi đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ Khánh Vân, đặt tay lên vai cô. Nàng cắn chặt môi, cố không khóc rồi nói:
- Em biết chị còn thương Kim Duyên, hãy tha thứ cho cô ấy.
Sau đó nàng rời đi, không một lần ngoảnh lại.
Khánh Vân nắm chặt tay vò nát vạc áo đáng thương, tâm trạng cô trở về miền trống rỗng. Đúng vậy, cô còn thương Kim Duyên, chưa từng một lần quên em ấy.
.
Tối hôm đó Khánh Vân về khá muộn, đi bộ trên con phố vắng người, vài giọt mưa lất phất rơi qua vai áo làm cô khẽ rùng mình. Bỗng thấy phía trước có một đám thanh niên tụ tập, đứa thì chửi, đứa thì hâm dọa gì đó. Ban đầu cô định né đi nhưng bất chợt nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ đứng tuổi bị tụi nó vây quanh, chiếc xe đạp cùng thúng xôi bị đổ ngã ra đất, Khánh Vân liền tức tốc chạy đến.
- Tụi bây làm gì đó?
Cô hét lên làm bọn thanh niên giật mình, tụi nó quay lại trừng trừng mắt.
- Không phải chuyện của mày?
Một thằng nghênh mặt đi tới, giơ tay định đánh kẻ xen ngang.
- Anh công an ơi!
Lúc này Khánh Vân thấy một người mặc áo xanh đi ngang qua nên nhanh trí giả vờ gọi, nghe thế bọn nó sợ hú vía mà bỏ chạy mất.
Xong rồi cô quay qua người phụ nữ kia, chợt nhận ra người quen, miệng liền cười:
- Dì Hai, sao lại đi đường này, phải lựa đường nào đông người mà đi chứ dì.
- Nay dì bán ế nên về trễ, đi đường tắt cho lẹ, ai dè... mà cảm ơn con nha Vân.
- Dạ không có gì, để con đưa dì về.
.
Lúc nãy đang đi trên đường thì trời đổ mưa lớn, cho nên bây giờ về đến nhà là hai dì cháu ướt hết người. Khánh Vân định về luôn thì bị dì Hai cản lại, nhất quyết lôi cô vào nhà.
- Con về được mà dì.
- Về gì mà về, bây ở đây đi, dầm mưa bệnh chết.
- Mẹ, ai vậy mẹ?
Trong lúc hai dì cháu đưa qua đẩy lại thì bất ngờ có giọng nói vang lên trong nhà, một cô gái bước ra.
Khánh Vân