Chương 127: Đây đúng là một cảnh phim thảm họa hoành tráng
Bạn nhỏ như thể được tiêm máu gà, khởi động xe chạy thẳng đến nơi tập kịch đón anh. Chờ Sầm Phong thay xong quần áo, chào tạm biệt các diễn viên trong đoàn kịch đi ra, Hứa Trích Tinh đã tới rồi.
Hôm nay cô mặc áo len màu vàng nhạt, trên lưng ghế lái vắt một chiếc áo lông vũ màu trắng, đang ghé vào tay lái cầm di động xem thực đơn.
Sầm Phong kéo cửa ghế lái ra, hương tuyết tùng trong xe tản ra trong cơn gió lạnh bên ngoài. Còn mấy ngày nữa sẽ đến Tết Âm, thành phố B đổ tuyết, nơi nơi đều là ánh tuyết bàng bạc.
Anh lại không cảm thấy lạnh, cười nhẹ nói: “Xuống đi.”
Hứa Trích Tinh cầm di động ngoan ngoãn xuống xe, chạy đến ghế phụ ngồi nghiêm chỉnh.
Sầm Phong ngồi vào ghế lái, chiếc áo khoác lông vũ kia còn vắt trên chỗ dựa ghế anh, lớp lông dày trên mũ áo lướt qua cổ anh, ngửi được mùi hương thoang thoảng thuộc về cô.
Anh mới gửi xe, Hứa Trích Tinh vui vẻ nói: “Anh ơi, em học được món mới, phật trèo tường đó! Tí nữa em nấu cho anh nhé?”
Sầm Phong nghe vậy liền quay đầu: “Trông anh lại gầy đi à?”
Bằng không tại sao toàn làm đồ đại bổ cho anh vậy?
Hứa Trích Tinh tỉ mỉ nhìn nhìn anh một lúc: “Không gầy.” Cô hơi ngượng ngùng rũ mắt, “Em chỉ muốn cho anh xem món em mới học thôi mà.”
Sầm Phong thậm chí còn nghe ra ẩn ý trong lời cô.
Tuy rằng em chơi game chẳng ra gì, nhưng em học nấu ăn rất nhanh, em còn rất lợi hại!
Cả mặt anh đều rạng rỡ ý cười: “Được.”
Anh quyết định đến tức thời, nguyên liệu nấu ăn trong nhà Hứa Trích Tinh không đủ, nhưng hai người đều đã ngựa quen đường cũ rồi. Đưa chìa khóa cho Sầm Phong để anh vào trước, cô mặc áo khoác vào rồi đi siêu thị mua đồ ăn.
Trước khi đi cô còn nghiêm túc dặn dò: “Anh ơi, đừng làm lộn xộn đồ trong nhà bếp nha.”
Sầm Phong gật gật đầu.
Sau khi dừng xe, anh đội mũ đeo khẩu trang, đi thẳng thang máy lên lầu, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa không khóa trái.
Đang lúc cuối năm, đúng lúc trộm cướp càn rỡ nhất. Anh cảm thấy tí nữa bạn nhỏ trở lại, phải nhắc nhở cô lúc ra ngoài phải khóa trái cửa.
Ý niệm này vừa lóe lên, cửa liền mở ra, sau đó anh thấy Hứa Duyên đứng trong phòng bưng một tách cà phê.
Sầm Phong: “……”
Hứa Duyên: “?”
Hai người ước chừng nhìn nhau mười giây, sự khiếp sợ trong đồng tử Hứa Duyên tan đi, mày lại càng nhăn càng chặt, đầu tiên tiến lên hai bước, giọng điệu không tính là hiền lành: “Sao cậu lại có chìa khóa?”
Vị Sếp Hứa luôn rất thân thiện với anh lần đầu dùng giọng điệu này nói chuyện với anh.
Sầm Phong vào nhà đóng cửa lại, đổi giày.
Hứa Duyên thấy anh quen cửa quen nẻo, hiển nhiên không phải lần đầu tiên tới, lại càng tức hơn.
Sầm Phong mở miệng trước sự chất vấn của anh ấy: “Trích Tinh cho tôi, cô ấy đi mua đồ ăn rồi.”
Hứa Duyên chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nảy thình thịch, đau đầu mà nhìn anh: “Hai người yêu nhau à? Yêu nhau từ lúc nào?”
Sầm Phong nhàn nhạt liếc anh ấy một cái: “Không có.”
Hứa Duyên: “Cậu cảm thấy nói thế trong tình cảnh này thì tôi sẽ tin cậu à?”
Sầm Phong: “Tùy anh vậy.”
Hứa Duyên: “…………”
Cà phê còn nóng, anh ấy hiển nhiên cũng vừa đến không lâu. Chìa khóa nhà Hứa Trích Tinh trừ một bộ của cô, còn có một bộ của cha mẹ cô ở quê, một bộ của Hứa Duyên, một bộ của Vưu Đào.
Hôm nay anh tới cũng là nổi hứng nhất thời, hạng mục đàm phán hồi chiều cần Hứa Trích Tinh ký tên, hơn nữa gần đây anh đi công tác nhiều, lâu rồi chưa gặp em gái, nghĩ muốn qua ăn tối với cô.
Hồi chiều anh gọi điện cho trợ lý, biết hôm nay cô ở nhà nghỉ phép.
Vào phòng không thấy ai, nhưng đèn và TV đều mở, anh nghĩ chắc cô ra ngoài một tí, cũng không thèm gọi điện thoại.
Hứa Duyên thần sắc phức tạp nhìn Sầm Phong.
Sầm Phong vẫn lạnh nhạt thờ ơ như trước, đi đến sofa ngồi xuống, cầm lấy một quyển tạp chí lật xem.
Hứa Duyên nhìn anh rất lâu, chậm rãi ý thức được điều gì, đi qua chần chờ hỏi: “Cậu có biết quan hệ giữa Trích Tinh và tôi không?”
Người đối diện chẳng thèm ngẩng đầu: “Biết.”
Hứa Duyên: “Nó nói với cậu à?”
Sầm Phong hít vào một hơi, khẽ ngẩng đầu nhìn anh: “Cô ấy còn chưa biết.”
Đồng tử Hứa Duyên co rụt lại.
Mấy năm nay Hứa Trích Tinh làm cái gì anh đều hiểu rõ, từ lúc cô bắt đầu che giấu danh tính, quả cầu tuyết này sẽ càng lăn càng lớn, một lời nói dối sẽ cần rất nhiều lời nói dối để hỗ trợ nó, anh cũng không đoán được Sầm Phong đoán ra chân tướng sẽ thế nào.
Gần đây anh cũng nghĩ tới chuyện này, vốn dĩ tính toán tìm thời gian tâm sự với Hứa Trích Tinh, kêu cô tìm cơ hội nói chân tướng cho Sầm Phong, còn đỡ hơn để cậu ta tự phát hiện ra mình bị lừa gạt.
Không ngờ cậu ta lại biết cả rồi? Lại còn trong tình huống Hứa Trích Tinh còn chưa biết?
Hứa Duyên nhíu mày nói: “Cậu không tức giận à?”
Sầm Phong cười một cái, nhích lại gần sofa, thái độ rất tùy ý: “Tại sao tôi phải tức giận?”
Hứa Duyên: “Vậy tại sao không nói cho nó là cậu biết rồi?”
Sầm Phong: “Không quan trọng.”
Hứa Duyên: “Cậu thích nó à?”
Sầm Phong: “Không thể à?”
Không khí đột nhiên có chút giương cung bạt kiếm.
Nhưng ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Trích Tinh đã mua thức ăn về.
Hứa Duyên nhíu mày liếc Sầm Phong một cái, bước qua mở cửa.
Ý cười hân hoan trên mặt Hứa Trích Tinh lúc thấy anh trai cô thì cứng ngắc. Ngay sau đó, đồng tử cô mở lớn, vẻ mặt giật mình hoảng sợ, sắc mặt tái đi bằng tốc độ mắt thường thấy được.
Trời đụ, đây đúng là một cảnh
Cô giật giật môi định hỏi cái gì, lại phát hiện mình một chữ cũng không nói nên lời.
Bởi vì Sầm Phong đã đi tới.
Nhìn thấy vậy, Hứa Trích Tinh theo bản năng chột dạ mà định né tránh, sau đó nghe thấy giọng nói dịu dàng của idol: “Sao mua nhiều thế em?”
Anh đi tới, cầm túi đồ trong tay cô, xách vào phòng bếp.
Hứa Trích Tinh còn ngây ra, đã bị Hứa Duyên kéo vào khóa cửa lại.
Cô giơ tay chỉ chỉ vị trí phòng bếp, lại chỉ chỉ Hứa Duyên, lại chỉ chỉ chính mình, nhìn như thể sắp bật khóc đến nơi.
Hứa Duyên cảm giác đầu mình càng đau thêm, thở dài nói: “Cậu ta biết rồi.”
Hứa Trích Tinh lộ ra vẻ mặt cô muốn chết.
Hứa Duyên duỗi tay đẩy đầu cô một chút, dáng vẻ hận sắt không thành thép: “Trước đây cậu ta đã biết rồi, cô ngốc lắm cơ.”
Hứa Trích Tinh: “………………”
Ôi.
Cô nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, vội vàng thay giày cởi áo khoác, nhanh như chớp chạy vào, còn thuận tay đóng cửa phòng bếp lại.
Trong không gian nhỏ chỉ còn hai người họ.
Sầm Phong đang rửa rau.
Nghe thấy tiếng, anh quay đầu, thấy cô ủ rũ đứng ở cửa, giống bạn nhỏ làm sai chờ bị phạt.
Ngoan ngoãn ghê.
Anh phủi phủi nước trên tay, nhịn cười: “Lại đây.”
Cô liền vội vàng đi qua.
Cơ thể hơi co lại, rụt đầu, nhưng mắt vẫn ngước lên nhìn.
Nhìn thấy trong ánh mắt xinh đẹp của idol chỉ có ý cười, không có tức giận.
Ngay sau đó, cô cảm thấy mu bàn tay ấm áp của anh dán lên má cô, nghe thấy anh nói: “Mặt lạnh đến tái đi rồi này.”
Hứa Trích Tinh:…… Đây là bị dọa tái mặt ạ.
Cô giật giật môi, lí nhí nói: “Anh ơi…… Em xin lỗi.”
Sầm Phong xoa nhẹ đầu cô: “Không sao.”
Hứa Trích Tinh: “A?”
Anh đã thu tay về, tiếp tục rửa rau: “Anh trai em có muốn ăn chung không? Vậy hôm nay chúng mình phải nấu thêm mấy món.”
Hứa Trích Tinh: “Dạ dạ dạ, được!”
Trong lòng lại đầy hoang mang.
Chuyện này cứ thế là cho qua hả???
Idol không tìm cô tính sổ sao???
Wow, thật là một vị thần tiên tuyệt mỹ lương thiện mà!
Trong phòng bếp vô cùng hài hòa, Hứa Duyên một mình ngồi bên ngoài trên sofa cầm tách cà phê hoài nghi nhân sinh. Đặc biệt là lúc anh thấy hai người nấu cơm xong bưng thức ăn lên, hệt như một đôi vợ chồng ân ái ở chung đã lâu.
Chuyện này có kích thích quá lớn với người có sister complex như anh.
Hứa Trích Tinh gọi anh trai: “Anh hai, ăn cơm.”
Ba người ngồi vào bàn.
Hứa Trích Tinh và Sầm Phong ngồi một bên, Hứa Duyên ngồi một bên.
Hứa Duyên nhìn bát mình, lại nhìn hai người đối diện ngồi cùng nhau.
Ủa gì đây? Tôi còn thành người ngoài rồi?
Nhận được ánh mắt tội nghiệp của anh trai, Hứa Trích Tinh mở miệng giải thích: “Anh nhà em tập luyện bận quá, thỉnh thoảng sẽ đến nhà em ăn cơm.”
Anh nhà em, gọi đến là thân thiết nhỉ.
Ai không biết, còn tưởng cậu ta mới là anh trai em đó.
Hứa Duyên không nói lời nào, lại chuyển mắt qua nhìn Sầm Phong. Thấy thần sắc anh như thường, bình tĩnh ăn cơm, giống như người không liên quan.
Cả bữa cơm này, Hứa Duyên cơ hồ thấy ăn không vô. Sầm Phong dường như hiểu rõ cái gì, cơm nước xong chờ Vưu Đào đến là đi ngay, để thời gian không gian cho hai anh em nói chuyện với nhau.
Hứa Trích Tinh tốn nửa tiếng giải thích với anh trai cô là cô không yêu đương.
Lại tốn nửa tiếng nữa giải thích cô sẽ không yêu đương với idol.
Hứa Duyên:…………
Túm cái váy lại là giờ em vẫn không biết cậu ta thích em à? Bình thường tinh như ranh, sao đến chuyện Sầm Phong lại ngớ ngẩn thế?
Hứa Duyên một lời khó nói hết mà nhìn cô, nhớ tới mấy câu lúc nãy Sầm Phong nói, cuối cùng vẫn chẳng bảo gì.
Thôi, để nó tự mình phát hiện đi.
Hứa Duyên lấy hợp đồng ra cho cô ký, cũng không ở lại nữa. Đến lúc trong phòng chỉ còn mình Hứa Trích Tinh, cô rốt cuộc có thể bắt đầu trầm tư.
Rốt cuộc là bị phát hiện từ khi nào?
Không thể nào chứ, cô giấu kĩ lắm mà.
Nhất định là chú cờ hó Chu Minh Dục đã lỡ mồm!!!
Cô phải đì chết cậu ta!
[HẾT CHƯƠNG 127]