Chương 140: Cô sắp bị idol thả thính chết rồi
Hứa Trích Tinh bị anh cười cho đến nóng bừng cả người.
Trời ơi mình đang làm gì thế này? Mình đang ghen sao?! Mình làm gì có tư cách mà ghen?! Hứa Trích Tinh mày đúng là được voi lại đòi Hai Bà Trưng! Tao phỉ nhổ mày!
Mãi cho đến nhà, vệt đỏ ửng trên mặt cô vẫn chưa tan hết.
Hai hôm trước Tô Mạn tặng cô hai con cá sông lớn, Hứa Trích Tinh ngâm rửa xong thì cho vào tủ lạnh, hôm nay vừa hay có thể lấy ra nấu. Lúc đi từ phòng bếp ra lấy đồ, cô nhìn thấy Sầm Phong ngồi xổm trên ban công tưới hoa.
Anh cởi áo khoác, áo hoodie bên trong rộng thùng thình phủ lên người. Anh đeo đôi dép lê cô mới mua không lâu, anh đeo rất vừa vặn. Trong tay anh nắm bình tưới, vừa kiên nhẫn lại tinh tế, giống như đang làm việc vặt hàng ngày.
Hứa Trích Tinh chẳng hiểu sao có cảm giác thẹn thùng như thể họ đã sống bên nhau rất nhiều năm.
Nghĩ tới lại tưởng tượng, về sau idol cũng phải yêu đương phải kết hôn.
Khi đó, anh sẽ ở bên một cô gái khác, em nấu cơm anh rửa bát, em quét tước anh tưới hoa…… Ôi thôi không tưởng tượng nữa, tưởng tượng rồi cô lại thấy lòng mình chua xót.
Xong đời, cô không chỉ biến từ fan mẹ ruột thành fan bạn gái mà cô còn biến từ fan bạn gái thành một fan bạn gái có dục vọng chiếm hữu siêu mạnh mẽ, đây là xì tai lật kèo gì đây.
Hứa Trích Tinh khóc chít chít chạy vào phòng bếp úp mặt vào tường.
Thời tiết đã sang thu, trời tối rất sớm, chờ bọn họ ăn xong bữa cơm này, bên ngoài đã tối sầm. Gió đêm phà vào hơi lạnh, Hứa Trích Tinh đi đóng cửa sổ lại, thấy idol ngồi trên sàn nhà chơi game, cô lại cầm một cái chăn nhỏ đắp lên đùi anh.
Chiếc chăn có lông xù xù, mặt trên thêu rất nhiều thỏ con, là do Hứa Duyên mua cho cô hồi cô mới lên đại học. Sầm Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, chờ cô ngồi xuống bên cạnh, anh kéo tấm chăn lên đùi cô, mỗi người một nửa.
Có lẽ là do chăn không đủ lớn, anh còn dịch người về phía cô, vì thế hai người dựa nhau càng gần, chân đều kề sát bên nhau.
Trái tim của Hứa Trích Tinh lại bắt đầu kinh hoàng.
Vụng trộm ngó idol một cái.
Cô thấy anh cầm điều khiển chơi game, vẻ mặt thờ ơ hoàn toàn không cảm thấy sai trái chỗ nào, trong lòng nhịn không được lại khóc thầm.
Sao mình lại biến thành một đứa fan bạn gái ghen bậy ghen bạ thích chiếm hữu cơ chứ?!
Tại anh cứ vô ý thả thính lung tung đấy chứ!!!
Bạn nhỏ tâm thần không yên, chết liên tục trong game, chết sạch 30 cái mạng mà idol vất vả kéo cho cô.
Sầm Phong một tay cầm điều khiển, tay kia duỗi tới xoa đầu cô, “Không sao, mạng của anh cho em cả đấy.”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Nghe mà xem, mạng của anh cho em.
Đây là lời mà idol nói với fan ư!!! Thân phận đổi chỗ hết cả rồi kia kìa!
Trong buổi tối đầy kích thích bối rối này, Hứa Trích Tinh triển lãm cho idol xem kỹ thuật chơi game của cô chỉ đáng để feed thế nào. Nhưng Sầm Phong tựa hồ chẳng ngại chút nào, chơi liên tục đến gần 11 giờ, cô nhịn không được hỏi: “Anh ơi, còn chơi nữa ạ?”
Sầm Phong quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường, đứng dậy cất controller đi, đóng nguồn điện. Hứa Trích Tinh vốn dĩ chuẩn bị tinh thần tiễn idol, kết quả anh quay đầu lại cười hỏi: “Muốn ngắm sao không?”
Hứa Trích Tinh sửng sốt: “Đi đâu ạ?”
Anh chỉ ngón trỏ lên: “Tầng thượng.”
Hứa Trích Tinh chuyển đến mấy năm nay, còn chưa từng lên tầng thượng. Nghe anh nói như vậy, trái tim lại bắt đầu gia tốc.
Lý trí nói cho cô phải từ chối thôi, nửa đêm nửa hôm trèo lên tầng thượng ngắm sao, không phải là chuyện chỉ có thể làm với bạn trai ư……
Nhưng đến lúc ngớ ra, cô đã gật đầu mất rồi.
Sầm Phong cười rộ lên, đi đến sofa cầm áo khoác mặc vào, lại lấy áo khoác của cô khoác lên vai cô. Hứa Trích Tinh cúi đầu, có chút ngượng ngùng: “Em tự mặc được ạ.”
Trước khi đi, Sầm Phong cầm theo cả chiếc chăn thỏ lông kia.
Thang máy chạy thẳng lên trên, tới tận tầng hai mươi. Cửa sân thượng chỉ cài chốt chứ không khóa lại, khi đẩy cửa ra, một trận gió lạnh phả vào.
Hứa Trích Tinh rụt cổ, Sầm Phong duỗi tay ngăn cửa, chờ cô đi vào mới nhẹ nhàng đóng lại.
Bầu trời đêm mùa thu trong suốt vô cùng.
Trăng lộ ra một nửa, sương mù mênh mông, không có nhiều sao lắm, phân tán linh tinh giữa màn đêm, khẽ toả sáng lấp lánh. Không biết ai để kha khá thùng gỗ ở đây, vừa hay có thể làm ghế ngồi.
Bốn phía tĩnh lặng vô cùng, Hứa Trích Tinh ngửa đầu ngắm sao, đột nhiên nhớ tới mấy năm trước, lúc còn ở Thần tượng thiếu niên, buổi đêm hôm ấy cô cũng cùng idol ngồi trên bậc thang ngắm trăng. Đêm đó không có sao, nhưng ánh trăng rất xinh đẹp.
Buổi đêm hôm đó, anh nói với cô, anh sẽ thử một lần, thử một lần nữa yêu sân khấu này.
Vì thế từ lúc đó trở đi, anh vẫn luôn ở lại.
Vậy anh bây giờ, đã yêu sân khấu này một lần nữa chưa?
Chắc là rồi.
Nụ cười trên mặt anh đã nhiều lên, ánh sáng trong đôi mắt ngày một rạng rỡ, anh lại dần dần biến thành dáng vẻ dịu dàng tốt đẹp nhất trong hồi ức của cô.
Cô hạnh phúc vô cùng.
Tựa hồ phát hiện ánh mắt của cô, Sầm Phong quay đầu qua, dịu dàng hỏi: “Đang ngắm gì thế?”
Cô cười ngây ngô: “Em ngắm anh ạ.”
Sầm Phong có chút buồn cười: “Không phải anh đưa em đi ngắm sao sao?”
Hứa Trích Tinh đúng lý hợp tình: “Sao cũng không đẹp bằng anh!”
Sầm Phong cười một cái, giơ tay khoác chăn lên vai cô, rũ mắt thay cô vuốt ve cần cổ lạnh lẽo, thì thầm: “Ngôi sao đẹp nhất mà.”
(Tên của Trích Tinh nghĩa là ngôi sao)
Hứa Trích Tinh không phục: “Anh của em đẹp nhất!”
Anh lấy chăn trùm lên đầu cô, đầu ngón tay vô thức cọ qua cằm cô, trong giọng có ý cười mềm mại: “Thôi được rồi, đều đẹp cả.”
Cô dẩu môi, lí nhí nịnh hót: “Làm gì có, anh của em đẹp nhất, ngôi sao đẹp nhì, ngôi sao vì anh mới sáng lên đó!”
Sầm Phong mỉm cười, vuốt nhẹ phần tóc mái bị gió thổi bay của cô: “Em nói thế nào thì là thế ấy.”
Mặt Hứa Trích Tinh lại đỏ lên.
Cô nhấp miệng chuyển ánh mắt hoảng loạn về phía bầu trời đêm.
Ấy, vô tình thả thính đớp chết tươi.
Cô sắp bị idol thả thính chết rồi.
Cứ thế này, nhỡ ngày nào đó cô kìm lòng không đặng thì phải làm sao đây.
Sầu hết cả người.
……
Sau khi thân phận bà chủ Hứa bại lộ, rating của live stream 《 Bộ đồ mới của minh tinh 》 lại tăng cao. Trịnh Già Lam rời đi, tổ tiết mục lại tìm một nữ nghệ sĩ khác thế vào. Tuy rằng dựa vào tình hình trước mắt, cuối cùng hạng nhất đều không thoát khỏi tay Sầm Phong, nhưng bây giờ chương trình này nhiệt độ cao đề tài rộng, cho dù chẳng sơ múi được slot thảm đỏ, được lộ diện trong chương trình vẫn rất hời.
Bây giờ mọi người đều biết Hứa Trích Tinh là chủ tịch của Thần Tinh, bất kể là khi live stream hay lúc sau ống kính máy quay đều cung kính với cô, cũng không dám chơi xấu gì nữa.
Nghĩ đến vụ việc của Trịnh Già Lam, tuy rằng ngoài miệng mọi người chưa nói, nhưng trong lòng đều cảm thấy hơn nửa là có liên quan đến Hứa Trích Tinh.
Bằng sự bảo vệ của cô đối với Sầm Phong, chưa chỉnh chết Trịnh Già Lam là còn may.
Bộ phận PR của Thần Tinh tra ngọn nguồn theo mấy account marketing kia, cuối cùng quả nhiên tra ra Trịnh Già Lam. Báo cáo cho Hứa Trích Tinh xong, cô cũng chẳng nói gì, chỉ lệnh cho bọn họ phái người tiếp tục nhìn chằm chằm, có động tĩnh gì mới thì phải kịp thời báo lại.
Live stream đã trôi qua mấy số, nhiệt độ bị
Đây là một ca khúc thần thoại huyền ảo khác hẳn phong cách các tác phẩm trước đầu, kéo dài tận tám phút, so với bản ghi âm, kỳ thật còn thích hợp để biểu diễn trực tiếp hơn.
Vừa ra mắt một cái đã leo lên top đủ loại bảng xếp hạng, Club Phong Tranh tỏ vẻ: Trăm hay không bằng tay quen.
Không ít cư dân mạng đều bị hấp dẫn bởi ca khúc mới lạ tai này, nghe xong đều bừng bừng hứng thú với vở nhạc kịch sắp ra mắt.
《 Bay qua tổ chim cúc cu 》 bây giờ cơ bản hai ba tháng diễn một lần, mỗi lần diễn ba ngày, không bị trùng lịch với lưu diễn nhạc kịch. Nhưng chỉ vậy thôi Sầm Phong đã bận tối tăm mặt mũi rồi.
Vừa phải live stream vừa phải lưu diễn, thỉnh thoảng còn phải chụp đại diện thương hiệu, chụp tạp chí, chạy sô biểu diễn. Tuần nào lịch cũng kín mít, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
Mỗi lần đến lúc đưa lịch trình, Ngô Chí Vân đều tự chột dạ, sợ Sầm Phong đòi bỏ hết đại diện thương hiệu tạp chí đi, lần nào cũng phải thấm thía ám chỉ: “Kiếm tiền lấy vợ đê!”
Sầm Phong: “…………”
Sau đó anh đều nhận hết.
Ngô Chí Vân nhẩm tính bằng ngón tay, cảm thấy cứ theo cái lịch trình này, chẳng bao lâu nữa đại tiểu thư chắc có thể được cưới về nhà rồi.
Bởi vì có ca khúc chủ đề hâm nóng, lần diễn đầu tiên của 《 Hoàng tử và Hoa hồng 》 cũng đạt được nhiệt độ rất cao. Thế loại nhạc kịch cổ tích tăm tối này hấp dẫn người xem hơn 《 Bay qua tổ chim cúc cu 》 nhiều, phần lớn cư dân mạng nghe xong ca khúc của Sầm Phong đều cảm thấy cần phải tới hiện trường nghe thêm lần nữa.
Nhưng mà vé vào cửa thực sự không dễ đoạt, Phong Tranh hệt như phát rồ, buổi diễn nào cũng hết vé trong giây lát.
Có cư dân mạng nói giỡn: Với lực kêu gọi của Sầm Phong, tôi đề nghị vị đạo diễn nào tìm anh ta đóng phim điện ảnh đi, tuyệt đối sẽ cháy vé rạp.
Sầm Phong lần nào cũng để vị trí giữa hàng ghế đầu cho Hứa Trích Tinh. Kết quả Hứa Trích Tinh đi một lần hôm công diễn đầu tiên, về sau Sầm Phong cho vé, cô cũng từ bỏ.
Thật sự không muốn thấy idol ôm ấp hôn hít một chị xinh đẹp trên sân khấu đâu, tuy rằng mượn hướng giả bộ hôn thôi, nhưng bây giờ cô là fan bạn gái cuồng nhiệt rồi! Lỡ như bị kích thích thì đến cô cũng không chắc mình sẽ làm ra cái chuyện khác người gì nữa!
Nhạc kịch lần này so với vở kịch nói trước kia thì càng chú trọng khả năng cảm thụ sân khấu và biểu đạt tình cảm tinh tế, cũng khiến người xem cảm nhận trực tiếp được kỹ thuật thanh nhạc của Sầm Phong.
Sau lần đầu công diễn, những đề tài liên quan đến màn biểu diễn của anh lại trồi lên hot search.
―― so với trước đây, tình cảm đắn đo thể hiện càng thêm tinh tế, kỹ thuật diễn bằng ánh mắt rất đáng khen ngợi
―― ngón giọng thật sự trâu vl, không hổ là người xuất sắc nhất trong lớp người trẻ của giới âm nhạc tiếng Hoa, tự dưng muốn đi concert của ảnh, nghe nói ảnh nhảy cũng giỏi lắm
―― đây đúng là có thiên phú làm diễn viên đấy, một năm kinh nghiệm đóng kịch mà anh ta còn xuất sắc hơn bao nhiêu nghệ sĩ trong mảng phim truyện
―― sao lại có người toàn năng thế chứ vờ lờ! Vừa hát hay nhảy giỏi lại diễn rất tốt, mấu chốt là còn cmn đẹp trai vãi xoài! Tui đột nhiên hiểu ra tại sao kiều nữ trâu chó như HTT lại thích anh ta như vậy
……
Lời khen trên mạng như nước, Sầm Phong vẫn trông rất bình thường, cho dù là khi Ngô Chí Vân mừng rỡ như điên đưa mấy kịch bản tới trước mặt anh, anh vẫn mang dáng vẻ thản nhiên không chút lăn tăn.
“Đạo diễn Trương đấy! phim mới của đạo diễn Trương đấy! Trời ơi, Sầm Phong, chú hot rồi! Không không không, chú càng ngày càng hot rồi! Chú phải hot ra cả quốc tế!”
Sầm Phong: “…………”
Ngô Chí Vân hưng phấn xoay vòng vòng tại chỗ: “Nam chính! Nam chính trong phim mới của đạo diễn Trương! Chủ động tung cành ôliu nhớ! Chú để anh bình tĩnh chút đã, anh phải bình tĩnh một chút!” Dứt lời anh ta lại đặt mông xuống ngồi cạnh anh, túm lấy cánh tay anh: “Cái này không thể không tiếp nhá! Nếu chú mà từ chối, anh liều mạng với chú!”
Sầm Phong không để ý đến anh ta, kệ cho anh ta tự bình tĩnh lại, cầm lấy kịch bản lật lật.
Đây là một bộ phim võ hiệp, có liên quan tới mua gió cung đình và phân tranh giang hồ.
Ngô Chí Vân chờ anh lật xong kịch bản mới lại đi tới, lần này bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là giấu không được vẻ vui mừng: “Thế nào?”
Sầm Phong nhìn hai quyển vở anh ta ném bên cạnh: “Hai cái cái kia đâu ạ?”
Ngô Chí Vân: “Đạo diễn Trương đã có nhời, chú còn xem những cái khác làm gì!”
Nói thì nói thế, dưới ánh mắt lạnh lùng của Sầm Phong, anh ta vẫn ngoan ngoãn đưa kịch bản qua.
Phim thứ hai cũng là của đạo diễn có tiếng tăm, công ty có số có má trong giới điện ảnh, năm nào phòng vé cũng rất ăn khách.
Ngô Chí Vân ở bên cạnh nói: “Cái này cũng không tồi! Doanh số phòng vé 1 tỷ là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng nếu để so với đạo diễn Trương thì chọn đạo diễn Trương vẫn hơn!”
Sầm Phong lại cầm lấy quyển thứ ba.
Ngô Chí Vân: “Haizz, cái này thì không được, là một đạo diễn nhỏ quay phim văn nghệ, không có tiếng tăm, doanh số phòng vé cũng không quá đáng khen, còn nói với anh là phim đã chuẩn bị năm sáu năm rồi, không đáng tin cậy. Nhưng thôi đạo diễn này có quen với thầy Văn, chú có quan hệ khá tốt với thầy Văn nhỉ, anh cũng không tiện từ chối thẳng thừng. Chú xem cho có vậy thôi, lỡ như về sau thầy Văn tự tới tìm chú, chú cũng đừng đồng ý nhé.”
Sầm Phong mở trang đầu ra.
Phía trên viết tiêu đề bằng phông chữ to, nét đậm: 《 Cánh đồng hoang vu 》
Bên cạnh có một hàng đề từ: Tôi đi qua muôn vàn thế giới, cuối cùng trong lòng chỉ vương lại một mảnh đồng hoang.
[HẾT CHƯƠNG 140]