A Cát cúi đầu xuống, mấy lần làm nhiệm vụ gần đây luôn thất bại, đều là bại trên tay của Tề Kiêu, anh ta không có lý do gì, cũng không cách nào để biện minh.
Lận Văn Tu đứng bên cửa sổ, vào buổi tối, chợ đêm lại sáng rực lên, giữa khung cảnh trông có vẻ thật tiêu điều, đây là nơi duy nhất thể hiện sức sống và sự phồn vinh.
Đây là Tam Giác Vàng, anh ta đang nghĩ về một người đàn ông, Tề Kiêu!
Nam Nhứ đứng cách đó không xa, lần này thất bại, tuy rằng không ai nói gì, nhưng thỉnh thoảng lại có ánh mắt bắn tới, mỗi một lần đều mang theo nghi ngờ và cảnh cáo.
Theo A Cát nói, kế sách ứng phó của Tề Kiêu làm không lộ sơ hở, rất khó hoài nghi là anh cố ý làm, nhưng ứng phó hợp lý hơn nữa, ở Tam Giác Vàng đầy sóng gió này, không có cái gì chỉ đơn giản là hợp lý.
Tề Kiêu cố ý, tất cả mọi người đều biết, ai cũng không tin tưởng Nam Nhứ, chẳng qua không có chứng cứ mà thôi.
Tất cả mọi người giữ im lặng, sau một thời gian dài, Lị Á thấy Lận tiên sinh vẫn không mở miệng, rất lo lắng cho A Cát, sợ anh ta sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng, cô ấy nói: “Lận tiên sinh, không thể theo dõi được, vậy bắt Miêu Luân lại.”
A Kiệt nói: “Bắt Miêu Luân không phải là cách tốt nhất, kẻ đứng sau anh ta chắc chắn không phải là một tội phạm vũ khí bình thường, chúng ta không thể hành động một cách vội vàng được.”
“Cậu Kiêu đã gặp kẻ đứng sau Miêu Luân, chúng ta đã trễ một bước rồi.”
“Cậu Kiêu.” Một vệ sĩ khác, A Uy, nhấn mạnh hai chữ này.
Mọi người chuyển ánh mắt về phía Nam Nhứ, Nam Nhứ không ở giữa bọn họ, đứng ở xa, nhưng những ánh mắt áp bách này cô không có biện pháp bỏ qua, cô nhìn về phía mọi người, mỗi một ánh mắt chiếu tới đều có ý tứ rõ ràng.
Cô là người có cơ hội để tiếp cận Tề Kiêu nhất, bởi vậy không ai tin cô.
“Nam Nhứ, cô là người của Lận tiên sinh, có phải là nên làm việc cho Lận tiên sinh hay không.” Lị Á nói.
“Về phương diện máy tính, tôi là một chuyên gia.” Cô thản nhiên đáp lại.
“Ý tôi là gì cô tự hiểu.” Ý nghĩ của Lị Á, tất cả mọi người cũng đều nghĩ như vậy, bọn họ không tin Nam Nhứ, cũng muốn cho cô đưa ra bằng chứng chứng minh cô cùng bọn họ một lòng, nhưng Lận tiên sinh đang suy nghĩ cái gì, mọi người suy đoán không được, Lận tiên sinh không cho cô động tay, còn giữ cô lại, rốt cuộc là vì cái gì?
“Các người hoài nghi tôi?”
Không ai nói chuyện, nhưng mọi ánh mắt đều tràn ngập sự không tin tưởng nhìn cô.
Lận Văn Tu khoát tay, ý bảo mọi người đừng tập trung vào việc này nữa, anh ta bảo mọi người đi ra ngoài, gọi Nam Nhứ lại.
Nam Nhứ đứng ở đó, nhìn anh ta đến gần cô.
Anh một tay đút vào túi quần, đầu ngón tay phải nắm cằm cô, nâng mặt cô lên, anh ta cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt anh ta có một tia đùa cợt: “Cô với Tề Kiêu không bình thường.”
Lận Văn Tu sớm đã nhìn ra được tình cảm ngầm rung động giữa Nam Nhứ và Tề Kiêu, hai người này có chút thú vị.
Hô hấp của anh ta rất gần, gần đến mức môi anh ta sắp dán lên chóp mũi của cô, đáy mắt anh ta vẫn ôn hòa như trước, không hề tức giận, nhưng cô lại cảm giác được, sóng ngầm cuồn cuộn ẩn sâu trong đôi mắt bình tĩnh của anh ta.
Cô nín thở và mở miệng: “Anh ấy đã cứu tôi.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân.” Khóe môi anh ta mỉm cười, có thâm ý khác.
“Cậu Kiêu cứu tôi, Lận tiên sinh, anh cũng cứu tôi, tôi cảm ơn các anh ra tay cứu giúp.”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của cô: “Biết đền ơn, là một người hiểu chuyện.”
Lận Văn Tu không nói gì, nhưng cô biết Lận Văn Tu chưa từng có sự tín nhiệm đối với cô, chỉ là cô không biết vì sao anh ta lại giữ lại một người mà mình không tin tưởng giữ lại bên người, cô đối với anh ta nhất định có chỗ dùng được.
Mục đích cụ thể là gì, cô nhất thời không đoán được.
Chiều ngày hôm sau, A Uy nhìn thấy xe của Tề Kiêu chạy về phía này, báo cáo cho Lận Văn Tu, không qua một lát, Tề Kiêu tới.
Anh vào cửa, chỉ thấy bầu không khí trong phòng đang bị đè nén, Lận Văn Tu cũng giống như bình thường, không thấy nửa phần giận dữ.
Nam Nhứ thấy Tề Kiêu tới, thì đi tới góc xa nhất đại sảnh, Tề Kiêu và Với Lận Văn Tu nói chuyện, đồng thời, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ Nam Nhứ đứng, nghiền ngẫm: “Anh, tôi phát hiện Nam Nam muốn trốn tránh tôi.”
“Cô ấy vẫn luôn như vậy, thích yên tĩnh mà thôi.”
“Cũng đúng, trước kia Nam Nam đi theo bên cạnh tôi, cũng yên tĩnh như vậy.” Những gì anh nói, giống như một người đàn ông đang ghen.
Lận Văn Tu cười cười, anh ta không rõ Tề Kiêu thật sự ghen tuông hay là giả vờ, tóm lại, Tề Kiêu, người này, làm cho anh ta muốn đào sâu tìm hiểu hơn.
Giọng nói của anh không nhỏ, Nam Nhứ nghe được, huống chi cô gần như dựng tai lên nghe hai người bọn họ nói chuyện, từ đó xác định được bước tiếp theo của mình.
Tề Kiêu giống như một người bạn cũ, không hề giấu giếm, nói mình nhập vào một lô vũ khí, gần đây không yên bình, Tái Lạp rớt đài để một tên đàn em lợi hại của anh ta, Nham Cát kế vị, người này mơ tưởng tới việc làm ăn của ông Liêu, gần đây không thể quan tâm nhiều đến việc làm ăn được, cần làm phiền anh Lận chiếu cố.
Lận Văn Tu tất nhiên sẽ không đi hỏi chuyện của Miêu Luân, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra lướt qua đề tài này.
Nếu là trước kia, Tề Kiêu sẽ không ở lại hơn nửa tiếng đồng hồ, Nam Nhứ tính toán thời gian, đi tới nói với Lận Văn Tu, muốn trở về phòng mình, một lát nữa trở lại.
Lận Văn Tu gật đầu, đồng ý cho cô rời đi.
Ánh mắt Tề Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của Nam Nhứ ra khỏi cửa, anh luôn cảm thấy hôm nay Nam Nhứ có chút bất thường, giống như là tận lực không gây chuyện.
Hơn nữa anh cũng lo lắng A Cát sau khi thất bại, có dẫn ngọn lửa lên người cô hay không.
Tề Kiêu uống một ly rượu cuối cùng, đứng dậy tạm biệt.
Sau khi anh ra khỏi cửa, mấy vệ sĩ ánh mắt chạm nhau, sau đó nhanh chóng hành động theo kế hoạch, hai người đi ra ngoài, những người khác đi vào bên trong, tháo máy nghe trộm.
Nam Nhứ đi về phía phòng mình, tốc độ của cô không chậm, nhưng cũng không nhanh, cô suy đoán, nêu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn Tề Kiêu sẽ đi theo, quả nhiên, sau khi cô xuống thang máy, đi đến cửa phòng mình, vừa mở cửa, liền nghe thấy tiếng thang máy vang lên, sau đó tiếng bước chân xuất hiện.
Cô quay đầu lại, khóe miệng Tề Kiêu mỉm cười, nhướng mày với
cô.
A Uy cùng Lị Á nói chuyện, nhỏ giọng: “Cậu Kiêu đi tìm Nam Nhứ.”
“Tôi biết họ có vấn đề.
” Lị Á nói.
“Bên kia, anh cẩn thận nghe thử.”
“Được.”
Nam Nhứ nhìn Tề Kiêu đến gần, suy nghĩ một chút, như thường lệ, mở miệng nói: “Cậu Kiêu.”
Tề Kiêu vừa định giơ tay lên, bị cô né tránh: “Xin lỗi, cậu Kiêu có việc gì không?”
Tề Kiêu nhếch môi, một tay nắm cánh tay cô kéo người vào lòng: “Như thế nào, đi theo anh Lận, thấy tôi thì trốn?”
“Không.” Cô nói bằng giọng thờ ơ và lạnh lùng như bình thường, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ.
Tay Tề Kiêu trượt theo cánh tay cô, cuốn một sợi tóc cô lên cúi người nghiêng đầu, xoay vòng, chơi đùa, Nam Nhứ xoay người nhanh chóng đi về phía bên trái, Tề Kiêu tiến lên một bước, trực tiếp ấn cô lên tường, áp chế gắt gao: “Chơi trò lạt mềm buộc