Ba người rút lui khỏi ngõ hẻm, Tang Kiệt dừng xe ở ven đường, anh báo địa chỉ, Nam Nhứ vẫn lo lắng về thương thế của Tề Kiêu, anh ngã xuống, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài lại thỉnh thoảng rơi vào mặt cô.
Xe rẽ mấy vòng, đến một sân nhỏ hẻo lánh, Tang Kiệt xuống xe, trực tiếp đẩy cửa ra, người bên trong nghe thấy tiếng mở cửa, đèn trong phòng sáng lên, rất nhanh, một người đàn ông khoác áo khoác màu xám trắng đi ra, thiếu kiên nhẫn mà nói vài câu gì đó, sau đó nhìn thấy Tề Kiêu, liền vội vàng nghênh đón.
Nam Nhứ đỡ Tề Kiêu vào trong, ngồi trên giường y tế, bác sĩ là một người đàn ông trung niên, đeo kính dày, Nam Nhứ nghe không hiểu lời ông ta nói, sau khi lấy dụng cụ xong, vén ống quần bê phía chân trái Tề Kiêu lên, một lượng lớn máu tuôn ra, cẳng chân đã thành một mảnh hỗn độn, Nam Nhứ nhíu chặt lông mày, hai tay siết chặt, Tề Kiêu bảo Tang Kiệt đưa một điếu thuốc: “Nam Nhứ, em quay lưng lại đi.”
“Có cái gì mà em chưa từng thấy qua.” Cô không quay lại, cô nhìn chằm chằm vào vết thương.
Viên đạn sượt qua chân, máu đen làm mờ lớp da bị đạn xuyên qua.
Bác sĩ khử trùng, máu đen bị rửa sạch, máu đỏ tươi chảy ra, khâu, băng bó, toàn bộ quá trình cô không chớp mắt, thu tất cả vào đáy mắt.
Tề Kiêu hút hai điếu thuốc, không nói gì.
Đau, nhưng anh không có thời gian suy nghĩ đến chuyện đau, là ai giết Miêu Luân, sau đó tiến hành công kích anh.
Ở mọi nơi trong Tam Giác Vàng đều là kẻ địch, mỗi người đều có vô số đối thủ, hơn nữa toàn bộ người của anh đều bị tiêu diệt, anh hung hăng hút một điếu thuốc, khâu vài mũi, bác sĩ nói với anh chú ý vết thương, tuy rằng so với rất nhiều vết thương khác là nhẹ, nhưng cũng không thể không lưu tâm.
Bác sĩ đi tới, bưng cho anh một ly nước lớn, Tề Kiêu ném điếu thuốc, uống cạn.
Trên đùi còn tê dại, Tề Kiêu ngồi bên giường nhìn về phía Tang Kiệt và Nam Nhứ.
Anh nhíu mày với Nam Nhứ, có ý đùa bỡn: “Còn nói không có tình cảm với ông đây.”
Nam Nhứ thản nhiên nói: “Cậu Kiêu cứu tôi, xem như tôi trả lại ân tình cho anh.”
“Vậy là xong?”
“Sau này không còn nợ nần gì nữa, hy vọng cậu Kiêu có thể buông tha Nam Nhứ.”
Tề Kiêu nháy mắt với Tang Kiệt, sau khi Tang Kiệt lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tề Kiêu đưa tay kéo cô đến bên cạnh: “Đừng che mặt, để tôi nhìn khuôn mặt nhỏ bé, cười một cái.”
Cảm xúc căng thẳng làm cho toàn thân cô đều cứng đờ, lưng thấm ra một lớp mồ hôi, cô thở dài một tiếng, giơ tay vuốt ve trán anh, tinh tế thay anh lau đi mồ hôi trên đó: “Đau lắm đúng không.”
“Cũng không phải là khâu không có thuốc tê, không đau.” Tề Kiêu nhéo hai má cô: “Không có việc gì, làm sao em biết được? Có phải là do anh ta ra tay không?”
Cô nói ngắn gọn cho anh biết về việc mình hack vào hệ thống giám sát của khách sạn và nói: “Anh ta không có hành động, em luôn nghi ngờ rằng anh ta thực ra cũng giống như anh, muốn tìm ra người kia.”
Tề Kiêu gật đầu: “Nếu như anh ta muốn giết Miêu Luân, đã sớm giết, không đến mức lưu lại cho đến hôm nay mới ra tay, Miêu Luân vừa mới dỡ bỏ sự đề phòng với anh, thêm hai lần nữa, nói không chừng sẽ để lộ ra tin tức gì đó.
Mẹ kiếp, lúc này bị người giết.”
Lận Văn Tu rốt cuộc muốn làm cái gì? Ý của Miêu Luân là người đứng sau Thái Cách có thể liên quan đến nội bộ cấp cao, nước ở nơi này quá sâu, rất khó chạm đến.
“Tề Kiêu, anh đồng ý với em, về sau mọi việc đều phải cẩn thận, đừng để mình bị thương nữa.”
Đáy mắt cô tràn đầy sự đau lòng, từng chữ cô phun ra đều khẽ run rẩy, anh nhìn ánh mắt của cô, đôi mắt lãnh đạm thường ngày toát ra cảm xúc bất an hiếm thấy.
Bàn tay lớn đỡ đầu cô và nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, lần đầu tiên anh dịu dàng như vậy, dịu dàng như dòng nước chảy xiết xẹt qua lòng mình, không có bất kỳ dục vọng gì, chỉ là đơn thuần muốn che chở cô, trong lòng nhớ tới cô, dùng một nụ hôn như vậy, xua đi sự bất an trong lòng cô, nói cho cô biết, anh vẫn ổn.
Nam Nhứ không thể nán lại lâu, nhiều lần nhắc nhở anh chú ý vết thương trên đùi, không được xem như việc nhỏ.
“Chút thương tích nhỏ này không tính là cái gì.” Anh vỗ vỗ cái đầu nhỏ bé của cô: “Hãy cẩn thận.”
Nam Nhứ lấy điện thoại di động ra, cho anh xem hình ảnh giám sát, hành lang, sảnh lớn, hành lang phòng, bao gồm cả hành lang phòng của cô, còn có mấy người khác, đều được hiển thị trên màn hình.
Thấy cô tự mình xử lý thỏa đáng, anh mới yên tâm để cho cô rời đi.
Nam Nhứ đi ra, Tang Kiệt đứng bên cửa sổ, hai người gật đầu, cô liền vội vàng rời đi.
Tang Kiệt tiến vào, thấy sắc mặt Tề Kiêu trắng hơn rất nhiều so với vừa rồi, biết là đã bắt đầu thấy đau: “Cậu Kiêu, tôi bảo người đi điều tra, ngoại trừ Miêu Luân cùng thi thể đàn em của anh ta, những thứ khác đều không thấy tung tích.”
“Động tác thật nhanh.” Tra không ra người, bước tiếp theo anh chỉ có thể dựa vào Thái Cách, chỉ có điều Thái Cách cũng không dễ dàng bị khai thác như Miêu Luân.”
A Uy và Lị Á đứng trước cửa phòng Nam Nhứ, Lị Á gõ cửa: “Nam Nhứ, đã ngủ chưa?”
Lúc này là gần ba giờ đêm, người bình thường đã sớm ngủ, Lị Á lại gõ cửa: “Nam Nhứ.”
Cô ấy tiếp tục gõ cửa, nhưng trong phòng không có tiếng động.
Nam Nhứ đi tới cửa sau, đang lẻn vào, thì nhìn thấy điện thoại di động hiển thị cuộc gọi, là Lị Á.
Cô vội vàng mở màn hình giám sát trên điện thoại di động, hình ảnh lập tức hiện ra, Lị Á và A Uy đứng ở trước cửa phòng cô, Nam Nhứ thầm kêu không ổn, hơn ba giờ đêm, tự nhiên đến gõ cửa, có phải bọn họ cũng biết Miêu Luân xảy ra chuyện hay không, hoặc là, hành động của cô bị bại lộ?
Lị Á thì thầm với A Uy: “Thiết bị theo dõi hiển thị vị trí thực sự là ở trong phòng, nhưng không có gì đảm bảo rằng Nam Nhứ không thay đồ khác rồi để quần áo lại.”
A Uy gật đầu: “Lại gõ, tiếp tục gõ cửa.”
Nam Nhứ dán vách tường đi tới cửa chính, trong bóng đêm, ngọn đèn lúc sáng lúc tối tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, đường phố tiêu điều không một bóng ngưởi, ở cửa chính, có nhân viên khách sạn trực ban, lúc này bọn họ cũng đã buồn ngủ, không hề có tinh thần.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, phải làm
sao? Cô phải làm gì đây?
Lị Á tiếp tục gõ cửa, giọng nói càng lúc càng lớn: “Nam Nhứ.”
Một vài phút sau, A Uy và cô nhìn nhau: “Không có ai?”
Lị Á gật đầu: “Không có ai cả.”
Hai người xác định, Nam Nhứ không có trong phòng.
A Uy giơ chân đạp mạnh vào tấm cửa, tấm cửa kêu ong ong, trong đêm yên tĩnh đặc biệt rúng động.
Lị Á trực tiếp rút súng ở bên hông ra, chuẩn bị bắn, đột nhiên cửa mở ra, Nam Nhứ mặc áo ngủ, chân trần giẫm lên thảm, ánh mắt mang theo vẻ mệt mỏi vì bị đánh thức: “Các người?”
Ngoài cửa, súng của Lị Á hướng về phía cô, A Uy vừa nhấc chân muốn đạp cửa ra bỗng đá phải không khí, thân thể lảo đảo suýt đập vào cạnh cửa.
“Muộn như vậy, có việc gì không?”
Giọng nói của cô không lớn, nhưng trong mắt cô hiện rõ sự lạnh lùng.
“Tôi cứ gõ cửa mãi.” Lị Á nói, nhưng lại cất khẩu súng đi.
“Gần đây ngủ không ngon, tôi uống thuốc ngủ.” Cô nói, hai tay khép vạt áo ngủ lại: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Lị Á và A Uy nhìn nhau, cuối cùng lắc đầu: “Không có gì.”
“Nói đi, đến tìm tôi muộn như vậy, không có khả năng không có việc gì.” Cô không muốn cùng bọn họ chơi đánh đố, đều là người biết chuyện, chơi con đường này trông có vẻ cô quá cố ý.
“Miêu Luân đã chết.”
Nam Nhứ đột nhiên ngước mắt lên: “Chết rồi?”
“Một giờ trước, ngay phía trước, không xa.”
Nam Nhứ mím môi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Cần tôi