Cách bố trí nhân viên ở trong khu nhà đã giúp cô thu thập được hình ảnh và vị trí rõ ràng, bọn cô xác định có một gian phòng trong số đó chính là phòng thực nghiệm chế tạo ma túy, bên ngoài căn phòng này nhiều người canh giữ.
Đến hơn ba giờ sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao ráo, mặc áo sơ mi trắng từ bên trong đi ra, sau khi ông ấy bước ra, trái phải có bốn tên lính vũ trang cầm súng đi theo, kết hợp thêm thông tin nội dung trước đó Tề Kiêu đã thu được, bọn cô xác định người này chính là chuyên gia hóa học bị Anna bắt đến.
Nam Nhứ khoanh vùng người này, trên màn hình máy tính hiển thị điểm đặc trưng vóc dáng của người này, Tề Kiêu thấy thân hình của người nọ được tia sáng bao quanh lại, “Đây là gì thế?”
“Video khoanh vùng phân tích nhân viên, lần sau nếu còn có người tiến vào vùng vị trí video, sẽ có cảnh báo hiển thị.” Nam Nhứ nói.
Tề Kiêu nhìn chằm chằm sườn mặt của cô, hồi lâu sau nói ra hai chữ: “Đỉnh vậy.”
Nam Nhứ mím môi bật cười, “Nghề nào cũng có chuyên môn, chuyên ngành của em chính là IT, anh càng tài giỏi hơn nhiều.”
Cô nói anh giỏi, không phải vì anh có kỹ thuật cao siêu, mà là sự vĩ đại trong con người anh, nguyện ý xả thân vào hiểm cảnh, bỏ mặc tính mạng của bản thân để đổi lấy một vùng bình an, loại lý tưởng và hoài bão vĩ đại như thế này, càng xứng đáng được kính phục.
Ngày đầu tiên của hai người cuối cùng cũng có thu hoạch, Tề Kiêu liên lạc với Ngư Phu, nói cần người chi viện, hai người bọn họ không có cách nào cứu người đó ra ngoài, Ngư Phu nói không thành vấn đề, anh ấy sẽ bố trí nhân viên cho anh, đợi tín hiệu hành động của anh.
Lúc Nam Nhứ và Tề Kiêu quay trở về, bầu trời phủ một màu xám xịt, trên đường không một bóng người, chiếc xe bị ném lại trong một con hẻm.
Nam Nhứ nhìn video được truyền vào điện thoại, từ cửa sau chuồn vào khách sạn quay trở về phòng.
Ngủ được một giấc, lúc Nam Nhứ tỉnh lại Tề Kiêu đã không còn bên cạnh, cô nhìn video giám sát trên điện thoại, thấy Tề Kiêu và Tang Kiệt vừa từ đại sảnh đi ra ngoài.
Qua nửa tiếng đồng hồ, tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh không lớn, hai tiếng gõ nhẹ tựa như thăm dò, cô lập tức nhìn hình ảnh được truyền vào điện thoại một cái, là Ngọc Ân.
Cô đi qua mở cửa, Ngọc Ân tươi cười nhìn cô: “Chị Nam Nhứ, chị tỉnh rồi, có muốn đi ăn cơm không.”
“Anh Kiêu đâu?” Cô hỏi.
“Cậu Kiêu và anh Tang Kiệt đi xử lý công việc, trước khi đi còn dặn dò em đừng làm ồn đến chị, em thấy sắp đến trưa rồi, nghĩ chắc chị cũng dậy rồi nên qua đây hỏi thử.”
“Vào đây đi.” Nam Nhứ nhường lối đi để Ngọc Ân đi vào, cô tiện tay đóng cửa lại.
“Gọi món đi, chúng ta đừng đi ra ngoài, bên ngoài nhiều người phức tạp.” Tề Kiêu không ở bên cạnh, cô không thể rời khỏi gian phòng này được, đây là phạm vị thế lực của ông Liêu, gặp phải đàn em của ông ta hoặc là người của Anna bên kia thì sẽ phải đối mặt với rắc rối.
Ngọc Ân gọi điện thoại, lầm bầm lẩm bẩm nói một đống câu nói mà cô nghe không hiểu, gọi món xong cô ấy ngắt điện thoại, bốc phốt người đối diện phát âm không chuẩn khiến cô ấy cũng nghe không hiểu.
Hai người ăn xong một bữa ăn không sáng không trưa, sau khi lấp đầy bụng bèn ngồi ở trong phòng, không có Tề Kiêu và Tang Kiệt ở đây, bọn cô chẳng thể đi đâu cả, an toàn là trên hết.
Hơn 1 giờ chiều, Tề Kiêu và Tang Kiệt quay lại.
Ngọc Ân hỏi: “Cậu Kiêu, hôm nay chúng ta quay về sao?”
Tề Kiêu nhướng mày, “Cô muốn quay về? Cô quay về Tang Kiệt cũng đâu có về được.”
Hai má Ngọc Ân nóng bừng, xém chút nữa tìm một cái lỗ chui xuống, cậu Kiêu luôn thích lấy cô ấy ra đùa, Nam Nhứ mím môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, không nói gì cả.
Tề Kiêu nói: “Không vội, chắc là ngày mai về.”
Ngọc Ân không nói chuyện, cô ấy không muốn nói chuyện nữa, cô ấy nhìn về phía Tang Kiệt, sau đó lại cúi thấp đầu nhỏ xuống, Nam Nhứ thật ngưỡng mộ Ngọc Ân có một tâm hồn sạch sẽ như thế này, thích một người chính là thích, còn cô và Tề Kiêu chỉ là trùm buôn ma túy và tù binh.
Ăn xong cơm tối, Tề Kiêu và Tang Kiệt đi ra ngoài, lúc quay lại đã hơn 9 giờ, Tề Kiêu nói tối nay không có việc gì, bảo anh ta nghỉ ngơi cho tốt, ở bên cô nhóc kia.
Tang Kiệt nói cảm ơn anh, hai người ai về phòng nấy.
Đợi, đợi thời gian, đợi đêm sâu.
Đến tầm khoảng 12 giờ, Tề Kiêu và Nam Nhứ len lén đi ra ngoài, đi đến một con hẻm nhỏ, lái chiếc xe cũ kỹ ngày hôm qua đã ném lại đến chỗ chế tạo ma túy của Anna.
Tề Kiêu liên lạc với Ngư Phu, nói nhân viên bố trí cho anh đã đến đông đủ, anh ấy cho anh địa chỉ, bảo bọn họ tập hợp.
Nam Nhứ ngụy trang cho Tề Kiêu đôi chút, trên mặt vẽ rất nhiều râu, cô cũng tìm được một bộ quần áo giống y chang những người kia mặc, bản thân cô thì quấn hết tóc lên, đội mũ vào, vóc dáng của cô không lùn, ở nơi này có rất nhiều đàn ông có vóc dáng tương tự cô, cho nên nhìn vào bóng lưng thì cô chẳng khác gì những người kia.
Hai người ngụy trang xong, chiếc xe lái đến địa điểm chỉ định, tập hợp với người Ngư Phu phái đến.
Nam Nhứ đã nhìn thấy Hoàng Oanh, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Còn có ba người đàn ông, một nhóm sáu người, bọn họ lái một chiếc xe có vẻ ngoài cũ nát, nhưng tính năng lại vô cùng tốt, trên xe mang theo vũ khí giảm thanh, còn có kim gây mê.
Tề Kiêu chọn ra hai cái đưa cho Nam Nhứ, cô nhận lấy giắt ở giữa eo, cô hỏi anh: “Dao của em đâu? Em dùng dao quen rồi.”
Tề Kiêu lấy một con dao quân dụng tinh xảo từ trong túi áo bên trong, đặt vào trong tay cô, Nam Nhứ nhướng mày nhìn anh: “Anh vẫn luôn mang theo bên mình?”
Tề Kiêu sáp lại gần tai cô, “Ngày ngày đều cất em vào lòng.”
“Hơ.”
Nam Nhứ mở máy tính lên, bày ra toàn bộ hình ảnh phân bố trong khu nhà, Tề Kiêu lập ra kế hoạch ứng cứu, mọi người tự động phân công, sau mười mấy phút thì xuất phát.
Tề Kiêu lái xe đi phía trước dẫn đường, Hoàng Oanh ngồi ở hàng ghế sau, vỗ vỗ bả vai Nam Nhứ, “Không ngờ cô sẽ quay lại.”
“Chuyện lần trước, còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn với cô.” Nam Nhứ nói.
Ánh mắt của Hoàng Oanh liếc về phía Tề Kiêu, nhỏ giọng nói với cô, “Luyến tiếc anh ta à?”
Khóe miệng Nam Nhứ giật giật, Hoàng Oanh là một người phụ nữ vô cùng thông minh, cô rất cảm kích cô ấy, hơn nữa Hoàng Oanh là một nhân viên tình báo vô cùng dũng cảm, thân thủ lại còn lợi hại, cô vô cùng kính phục, “Cô cho rằng là như thế?”
Hoàng Oanh dẩu môi, “Rất rõ ràng, hai người các cô khi đó đi một bước quay đầu ba lần, chậc chậc, tôi hận không thể bảo hai người lập tức kết hôn.”
Tề Kiêu đang lái xe đột nhiên khúc khích bật cười.
Tình cảnh ly biệt của khi ấy, Nam Nhứ cứ tưởng rằng đó là lần gặp mặt cuối cùng trong đời này, nhưng bọn họ đều có lý trí, khi đó chỉ hy vọng anh được bình an, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại nhau, hơn nữa còn có tiếp xúc càng nhiều càng sâu, bao gồm cả phương diện tình cảm.
Tề Kiêu nói, “Nếu như hai bọn tôi kết hôn, nhất định sẽ mời cô đến.”
“Thế thì cảm tình tốt, tôi làm phụ dâu cho hai người nhé.”
Tề Kiêu nhìn Nam Nhứ một cái, anh nhướng mày với cô, Nam Nhứ nghĩ ngợi rồi nói với Hoàng Oanh, “Cô kết hôn, tôi có thể làm phụ dâu cho cô.”
Tiếng cười trầm thấp của Hoàng Oanh đặc biệt vui tai, cô ấy nhìn Tề Kiêu cười nhạo nói, “Này, người ta rõ ràng không hề muốn gả cho anh.”
Tề Kiêu chưa từng nghĩ qua những chuyện này, lúc Hoàng Anh nhắc đến chuyện này, trong đầu anh đột nhiên hiện lên cảnh tượng ấy, thậm chí còn có sự mong đợi vô hạn.
Cái nghề này của bọn họ, không ai có thể biết bản thân vào giây tiếp theo là sống hay là chết, nói chi là kết hôn.
Hoàng Oanh không nói thêm gì nữa, còn Nam Nhứ ngồi ở ghế phó lái nhìn đoạn đường đầy bùn đất không bằng phẳng ở phía trước.
Qua một lúc sau, đột nhiên một lòng bàn tay ấm áp dày rộng phủ lên mu bàn tay cô, đầu ngón tay của anh nắm lấy tay của cô, hơi hơi dùng sức.
Cô rũ mắt, nhìn chằm chằm bàn tay to lớn rơi trên mu bàn tay mình, cô khẽ cong đầu ngón tay, nắm lấy khớp tay thô sần dưới lòng bàn tay mình, đáp trả lại cái nắm tay của anh.
Đến địa điểm chỉ định, hai chiếc xe dừng lại ở nơi tối tăm vô cùng kín đáo, tất cả mọi người xuống xe, ai nấy đều cầm theo trang bị.
Nam Nhứ mở máy tính lên, thiết bị bay lướt qua không trung, cách bố trí nhân viên trong tòa nhà lập tức hiển thị trên màn hình máy tính.
Tề Kiêu nói: “Lần này ứng cứu vô