Tề Kiêu cõng Tang Kiệt đã không còn hơi thở trên lưng, phía sau có hai người đàn em còn sót lại đi theo rồi tìm lấy chiếc xe lúc bọn họ đến đây.
Tề Kiêu định lái xe thì bị Nam Nhứ đẩy ra, cô lái xe, Tề Kiêu ngồi ở hàng ghế sau đỡ Tang Kiệt ngồi lên, dựa vào người của anh.
Nam Nhứ thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Tề Kiêu cắn chặt răng, mí mắt híp lại kéo thành một góc độ vừa dài vừa sâu thẳm.
Cô có thể cảm nhận được ý lạnh trên khắp người anh, anh lúc này có bao nhiêu đau khổ, Tang Kiệt là người duy nhất anh tin tưởng, nhưng lại bởi vì cứu bọn họ mà bỏ mạng.
Cô gia tăng tốc xe, từ quảng trường Mộc Lạp đến khu nhà tại Tam Giác Vàng của ông Liêu không tới hai tiếng đồng hồ.
Ngọc Ân nhận được điện thoại, được đàn em của Tề Kiêu dẫn đến đó, cô ấy vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe nói Tề Kiêu bảo cô ấy đến.
Cô ấy rất vui vẻ, bởi vì có thể nhìn thấy anh Tang Kiệt, mấy ngày rồi chưa gặp nên thật sự rất nhớ anh ấy.
Cô ấy mím đôi môi, tia sáng sáng rực nơi đáy mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Cô ấy đứng ở cửa lớn đại sảnh, đôi tay giao nhau ló đầu ra nhìn bên ngoài cửa khu nhà, cho đến khi nhìn thấy có xe chạy vào thì tung tăng chạy ra ngoài.
Cửa xe mở ra, thân ảnh của Tề Kiêu xuất hiện, cô ấy cười cười chạy về phía anh, “Cậu Kiêu quay về rồi.”
Cô ấy không chú ý đến ánh mắt lạnh băng của Tề Kiêu, một lòng nhớ đến Tang Kiệt, cô ấy chạy lại gần, nhìn thấy Nam Nhứ đẩy cửa bước xuống từ ghế lái, mắt cô ấy sáng lên, hưng phấn nói, “Chị Nam Nhứ.”
Nam Nhứ mím chặt đôi môi, cô không dám nói, thậm chí còn không dám đi quấy rầy một chút niềm vui của cô ấy.
Ngọc Ân có chút khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi nhiều mà chỉ đứng ở nơi đó, nhìn vào hai người, sau đó cô ấy phát hiện, cảm xúc của bọn họ căng chặt đến đáng sợ, màu mắt nơi đáy mắt lạnh lẽo, nụ cười ở trên mặt của cô ấy dần dần cứng lại, “Cậu Kiêu, anh Tang Kiệt đâu rồi?”
Trên chiếc xe phía sau có hai người bước xuống, một người mặt đầy bi thương, một người khác bị thương rất nặng dược dìu đỡ.
Cô ấy nhận ra hai người này, họ luôn luôn đi theo bên cạnh Tang Kiệt, cùng làm việc cho cậu Kiêu.
Ánh mắt của Ngọc Ân từ trên người hai người họ chuyển đến người Tề Kiêu, lại chuyển sang Nam Nhứ.
Nam Nhứ vừa định tiến lên trước mở miệng, trong ánh mắt của Ngọc Ân lóe lên tia kinh hoảng, tức khắc bổ nhào về phía chiếc xe, cửa kính màu thẫm tối, dưới sự phản quang của ánh mặt trời, cô ấy nhìn thấy hàng ghế sau có một người đàn ông đang tựa vào ghế.
Cô ấy kéo mở cửa ra, Tang Kiệt đang ngồi đó, máu nhuộm khắp người thấm qua áo của anh ta, chiếc áo T-shirt màu xanh đen đó là lần trước lúc cô ấy đến đây, hai người tùy tiện đi dạo phố, cô ấy đã mua cho anh ta.
Người ở trên xe nhắm chặt mắt, cô ấy cứng đờ ngay tại chỗ, miệng há to, mang theo giọng nói trống rỗng run rẩy, cô ấy gọi một tiếng, “anh Tang Kiệt.” Ngọc Ân nhìn chằm chằm người ở trên xe, nhưng cô ấy không nhận được lời hồi đáp của anh ta.
“Anh Tang Kiệt.” Ngọc Ân duỗi tay kéo lấy cánh tay của Tang Kiệt, người bên trong đã không còn hơi thở, thân thể nghiêng ngả, cô ấy nhào lên trước đón lấy anh ta, cô ấy ôm lấy anh ta, “Anh Tang Kiệt, anh đừng dọa em mà, anh đừng dọa em mà, anh Tang Kiệt…”
“Anh Tang Kiệt.” Tiếng kêu hét bi thương xé nát ruột gan, khiến tất cả mọi người trong khu nhà đều trầm mặc.
Tay Tề Kiêu đặt trên cửa xe, đôi mắt ửng đỏ nhìn sang hướng khác, trái tim cứng như sắt đá giờ đây lại giống như bị người khác băm vỡ.
Viền mắt Nam Nhứ mơ hồ, nhìn chằm chằm người đàn ông ở trong xe, trong lòng cô vô cùng khó chịu, tuy rằng cô cũng không có tình cảm gì với Tang Kiệt, nhưng anh ta đã từng cứu Tề Kiêu, lần này nếu như không phải anh ta đến tiếp ứng thì cô cùng Tề Kiêu không thể nào nhẹ nhõm chạy thoát khỏi sự truy kích của Mạnh Sai.
Anh ta đã cứu mạng của bọn họ, đây chính là ân tình cứu mạng, khiến cô đau lòng khó chịu.
Ngọc Ân ôm chặt thi thể của Tang Kiệt, tiếng khóc vang lên khiến tất cả mọi người bi thương, tay của cô ấy không ngừng giúp anh ta lau đi máu ở trên mặt, nhưng vết máu đã khô cứng có lau thế nào cũng lau không sạch.
Tề Kiêu phân phó đàn em an táng long trọng cho Tang Kiệt với thân phận người quản lý.
Ngọc Ân ngồi trong đại sảnh, thi thể của Tang Kiệt được đặt xuống đất, cô ấy dùng khăn lông, từng chút từng chút giúp anh ta lau sạch máu ở trên mặt, cô ấy lấy quần áo đến, thay cho anh ta, không để cho bất cứ ai giúp đỡ.
Cô ấy tay chân nhanh nhẹn thay quần áo cho Tang Kiệt, đoạn quỳ ở bên cạnh, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, rơi ở trên mặt của Tang Kiệt.
Ngọc Ân bổ nhào lên cơ thể của anh ta, lớn giọng khóc thét, “Anh Tang Kiệt, tại sao anh lại bỏ em…”
Tề Kiêu bảo đàn em triệu tập tất cả nguyên lão và người quản lý, trong tay anh cầm chặt súng, đạn đã lên nòng, chỉ vào những người âm thầm gây sự khắp nơi ở trước mặt: “Còn có ai cùng một giuộc với Mạnh Sai, đều tưởng rằng tôi không biết các người đang âm thầm làm gì sao?”
Ngữ khí của anh lạnh lẽo đến cực điểm, không có ai dám lên tiếng, ánh mắt hung tàn quét qua gương mặt của tất cả mọi người, “đoàng” một tiếng, viên đạn ghim vào một nơi cách ngón chân của một vị nguyên lão tầm mấy cm, thân thể người đó xiêu vẹo, bị dọa đến nỗi vô thức muốn bỏ chạy, kết quả phát hiện viên đạn vốn không bắn lên cơ thể của ông ta.
Ông ta vội vã giải thích: “Cậu Kiêu, tôi và Mạnh Sai không có bất kỳ tiếp xúc riêng tư nào, chuyện tên đó tạo phản chúng tôi thật sự không hề biết.”
Khóe môi Tề Kiêu nở nụ cười lạnh, đáy mắt lóe lên tín hiệu nguy hiểm, “Mạnh Sai chết rồi, chết không đối chứng, Tề Kiêu tôi trước giờ làm việc luôn kể nguyên tắc, kể chứng cứ, các người mau cầu nguyện đừng bị tôi tìm thấy bất kỳ manh mối nào.”
Những người lòng lang dạ quỷ kia trong lòng có chút hoảng sợ bất an, cúi gằm mặt sợ rằng bị Tề Kiêu nhìn ra được đầu mối, cũng sợ một phát súng bắn lên người bọn họ đền mạng cho Tang Kiệt.
Nam Nhứ đứng cách Ngọc Ân không xa, nhìn cô gái nhỏ thường ngày hay nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ giờ đây bi thương tuyệt vọng, cô cảm thấy bất lực, đây là Tam Giác Vàng.
Pháp luật ư? Là thế lực của đám vũ trang bọn họ, một tay che trời.
“Ngọc Ân!!!” Ngọc Ân khóc đến ngất đi, Nam Nhứ hét lên một tiếp, cô vội vã chạy lên phía trước đón lấy thân thể đang gục xuống của Ngọc Ân, bên cạnh có người đi đến giúp một tay, giúp dìu Ngọc Ân lên giường trong phòng.
Tề Kiêu nghe tiếng, anh giải quyết xong chuyện liền vội vã chạy đến.
Tề Kiêu nhìn Ngọc Ân một lúc, sau đó chuyển hướng sang bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, sống lưng thẳng tắp tràn ngập vẻ bi thương cô tịch.
Nam Nhứ đi đến bên cạnh anh, trên đường quay về anh không nói một lời, trong lòng anh đau khổ mà không nói ra.
Cô chậm rãi giơ tay lên, chạm vào nắm tay đang siết chặt của anh, một đôi tay nhỏ chậm rãi bao bọc lấy nắm đấm tràn ngập đau thương của anh.
“Em biết anh rất đau buồn, em hiểu sự bất lực của anh.
Giờ anh không thể thay Tang Kiệt báo thù, chúng ta có việc cần phải làm, còn có Ngọc Ân,