Tố chất cơ thể của Nam Nhứ dẻo dai mạnh mẽ hơn so với những cô gái bình thường, cho dù bị thương nặng cũng chỉ nằm viện một tuần là đã có thể tự do hoạt động.
Cô thay một bộ quần áo mới rồi cùng Tề Kiêu đi ra ngoài, anh bảo cô đi, cô chỉ có thể rời đi.
Khi càng đến gần thời gian ly biệt, hai người càng ít nói, anh kéo hành lý của cô đi phía trước, cô cúi đầu theo sau, giẫm lên cái bóng của anh.
Có lúc cô hy vọng bản thân mình có thể giẫm lên bước chân của anh, đuổi theo nhịp bước của anh vượt qua mọi chông gai, thoát khỏi nơi sa đọa, cùng nhau đón nhận phút huy hoàng.
Nhưng cô cũng hiểu, cô ở lại sẽ chỉ khiến anh vướng tay vướng chân.
Đi ra khỏi cửa lớn bệnh viện, vừa định lên xe thì nhìn thấy có người đi đến.
Nam Nhứ không quen người này nhưng Tề Kiêu quen, cô cũng nhìn ra được đây không phải là thuộc hạ của anh mà là phó tướng đắc lực của trùm buôn ma túy tại Tam Giác Vàng – Thái Khôn.
“Cậu Kiêu, ông Khôn mời cậu qua đó một chuyến.”
“Ông Khôn tìm tôi? Có chuyện gì?”
“Ông ấy muốn nói cụ thể trực tiếp với cậu.”
“Bên này tôi có việc, sau khi làm xong tôi sẽ dành chút thời gian gặp mặt với ông Khôn.”
“Có liên quan đến mấy chuyên án xảy ra gần đây, tình huống cấp bách, cậu Kiêu làm phiền cậu đi một chuyến, không làm lỡ quá nhiều thời gian của cậu đâu.” Người đến thái độ lịch sự, không có bất kỳ cưỡng ép nào.
“Tôi không quá hứng thú với mấy chuyện xảy ra gần đây.
Chúng tôi làm việc của mình, chỉ cần không ra khỏi mảnh đất Tam Giác Vàng này, không ai cản trở được chúng tôi.”
Người đó nói thêm một cái tên, Tề Kiêu ngây ngốc, cái tên này chính là một trong những người có liên quan đến án vũ khí đạn dược, Ngư Phu bảo anh trông chừng, nhưng không ngờ người đó lại bị Thái Khôn giam giữ.
Tề Kiêu gật đầu nói được, anh kéo Nam Nhứ sang một bên, “Anh không thể đưa em đi được rồi.”
Nam Nhứ không đáp, Tề Kiêu đặt chìa khóa xe vào trong tay cô, “Đi đường cẩn thận.”
Nam Nhứ lo lắng cho Tề Kiêu, tuy rằng bản thân bị thương, nhưng cũng không phải tàn tật, cho dù thân phận của anh không bị Lận Văn Tu vạch trần thì lúc này cũng là đơn độc một mình, cô không nghe thấy thì thôi, đã nghe thấy lại không thế bỏ mặc không lo.
Tề Kiêu lên xe, Nam Nhứ lái xe theo sau xe bọn họ, cho đến khi bọn họ chuyển sang máy bay trực thăng, Nam Nhứ nhảy xuống xe đi qua đó, Tề Kiêu cau mày, lạnh giọng nói: “Em đi theo làm gì thế.”
Nam Nhứ không nói chuyện, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Người bên cạnh cười cười, “Cậu Kiêu, người cũng đến rồi, cùng nhau đi vậy, sau khi ông Khôn bàn chuyện với cậu xong thì sẽ đưa cậu quay trở về.”
Tiếng cánh quạt ù ù rầm rầm vang rền khiến bên tai mơ hồ, Nam Nhứ ngồi ở bên cạnh anh, ánh mắt hai người giao nhau, ai cũng không nói lời nào.
Sau mười phút máy bay trực thăng bay lên bầu trời, phía dưới rừng cây bát ngát, cô nhìn xuống dưới, đột nhiên nhìn thấy có người nhìn về phía cô, cô chỉ cảm thấy người này quen mắt, nhưng nhất thời nhớ không ra.
Người đó nhìn cô chằm chằm, đột nhiên giơ súng lên, Nam Nhứ kinh hoảng, Tề Kiêu cũng nhìn thấy rồi, anh đẩy Nam Nhứ ra, nhưng Nam Nhứ phi dao ra ngoài, vừa hay trúng vào khẩu súng của người đó, thân súng bị đánh rơi, những người khác cũng xông đến.
Hai bên lập tức động thủ, Tề Kiêu rút súng bắn trả, trợ thủ của Thái Khôn nấp ở phía sau tấm chắn, “Cậu Kiêu, ông Khôn mời cậu qua đó…”
Tề Kiêu không nghe anh ta nhiều lời, họng súng nhắm về phía đó bắn xả, có người từ phía sau bổ nhào đến, Nam Nhứ tóm lấy một vật có thể di động ở bên cạnh, liên tiếp chọi qua đó.
Trên trực thăng có thêm bọn họ tổng cộng bảy người, Tề Kiêu nhanh chóng giải quyết mấy người, sau khi băng đạn trống rỗng, hai bên chỉ đành dùng đến nắm đấm, Nam Nhứ trên người bị thương nặng vẫn chưa khỏi, Tề Kiêu vừa bảo vệ cô, vừa chiến đấu với trợ thủ của Thái Khôn.
Trợ thủ của Thái Khôn có công phu tay chân không phải hạng tầm thường, đi theo bên cạnh Thái Khôn biết bao nhiêu năm, thân thủ tuyệt đối thượng thừa.
Tề Kiêu và họ nhất thời khó phân cao thấp.
Nam Nhứ vớ lấy cây súng trường ở dưới đất, phang khẩu súng đó về phía người đàn ông đang nhào qua đấy, cho đến khi bên kia chỉ còn lại một người là đàn em của Thái Khôn.
Thái Khôn nói gì đó, Nam Nhứ nghe không hiểu, rất nhanh người đàn ông trong buồng lái nhảy xuống, Nam Nhứ nhào qua đó, động tác phi người của cô làm vết thương bị kéo giãn, cô không quan tâm cơn đau, nhặt khẩu súng lên hung hăng chọi qua.
Cô bò dậy, dây đai dài của khẩu súng mắc vào cánh tay của tên trợ thủ Thái Khôn, cô dùng lực kéo một phát, thân thể người đó ngã nhào về phía sau rồi tức khắc té ra khỏi cửa khoang mở rộng của chiếc trực thăng.
Khoảnh khắc té ra ngoài, người đó túm lấy quần áo của Nam Nhứ.
Tề Kiêu mạnh mẽ nhào lên đó kéo lấy cánh tay của Nam Nhứ, Nam Nhứ không quan tâm mình bị kéo đến đau nhói, cô rụt chân về nhắm vào đầu của tên trợ thủ Thái Khôn đá liên tiếp vài cú đá mạnh mẽ, người đó cuối cùng cũng không chịu được rơi thẳng xuống dưới.
“Bám chặt.” Tề Kiêu hét lớn với cô.
Nam Nhứ gật đầu, Tề Kiêu dùng sức kéo cô lên, chỉ nhìn thấy ở vị trí trước ngực của Nam Nhứ đã rỉ ra vết máu thật lớn, nhuộm ướt cả áo sơ mi màu trắng của cô, trực thăng không có người lái, thân máy bay bắt đầu chao đảo, Tề Kiêu bám chặt cửa khoang, dùng chân vớ lấy sợi dây thừng quăng xuống dưới, sau đó một tay nắm lấy sợi dây thường rồi lập tức nhảy xuống.
Nam Nhứ đột nhiên tăng tốc rơi xuống, gió thổi đến đau mắt, cô ngước mắt đột nhiên kinh hoảng, “Tề Kiêu, anh…”
Một đầu dây ở phía anh, đầu kia nói với trực thăng.
Tề Kiêu lao xuống bằng tốc độ ngang với tốc độ Nam Nhứ rơi, lúc sáp lại gần, anh tóm lấy thân thể cô, ôm chặt vào lòng.
Thân máy bay nghiêng nghiêng ngả ngả, hai người nhảy xuống khỏi đó, lúc nhảy xuống, sợi dây nối anh với trực thăng làm anh bị trực thăng lôi kéo về phía trước, cây cối xước qua người.
Đoạn anh buông sợi dây ra, ôm chặt cô rồi nhảy vào ngọn cây, lăn lộn rơi xuống.
“Rầm” một tiếng, hai người rơi xuống giữa nương rẫy, Tề Kiêu nằm dưới thân cô, vững vàng ôm chặt cô ở trên mình, giúp cô chắn đi mọi sự va chạm với mặt đất.
Nam Nhứ rên khẽ một tiếng, cảm giác lồng ngực âm ỉ đau, cô xoa dịu một hồi lâu, bò dậy khỏi người anh, “Tề Kiêu.”
Tề Kiêu cắn chặt răng, chân mày nhíu chặt, Nam Nhứ thấy anh không nói gì, cô gấp gáp kiểm tra thương thế của anh, không ngừng gọi tên anh: “Tề Kiêu, Tề Kiêu, anh thế nào rồi?”
Qua một hồi lâu, Tề Kiêu mạnh mẽ hít một ngụm khí, phần phổi cuối cùng cũng có không khí, anh hít thở từng ngụm từng ngụm lớn.
“Anh sao rồi? Bị thương ở đâu thế?” Nam Nhứ giúp anh vuốt ngực cho dễ thở.
Xoa dịu một hồi, Tề Kiêu mới có thể hít thở bình thường, nhưng sắc mặt trắng bệch đến dọa người, đôi môi tái xanh, Nam Nhứ kinh hoảng nói: “Còn bị thương ở đâu nữa, anh nói cho em biết đi.”
Lúc này cô phát hiện, tay phải của anh đặt ngang ở trên đất, chỉ có tay trái ôm cô, Tề Kiêu cắn răng