Hồng Phi truy đuổi xuyên đêm, tội phạm bỏ chạy từ rừng núi chạy về phía Nam, Hoàng Di Hân một mực truyền đến tin tức truy xét, cô ta đã trích xuất tất cả camera giám sát, từ khu vực Vân Nam kéo dài ra ngoài, người nọ có thể chưa phát hiện có người truy kích, nên không có thay đổi xe, một đường đi xuống phía Nam.
Trần Trạm Bắc về đến nhà, đã hơn 4 giờ, tắm rửa xong anh khẽ khàng đi vào phòng ngủ, vừa nằm xuống, người bên cạnh liền sáp đến gần, “Xử án xong rồi à.”
“Không có, bọn họ đang truy đuổi.”
“Chạy rồi?” Con sâu ngủ của Nam Nhứ tức khắc bị đuổi chạy mất.
“Không ngoài dự liệu thì là chạy về phía Vân Nam, xem sức hành động của bọn họ vậy.” Anh đem tấm chăn kéo lên vai cô dém lại.
Đầu Nam Nhứ tựa lên lồng ngực anh, cánh tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, nhỏ giọng nói, “Hôm nay quay về, Kim Cương lại ức hiếp Tiểu Quai.”
“Ừm, ngày mai anh lại xử lý nó.” Trong đêm khuya, giọng nói của anh rất trầm thấp, có chút an ủi nhẹ nhàng, cũng có ngữ điệu chọc cô vui vẻ.
“Xử lý nhẹ thôi, dù gì cũng là con trai ruột của anh mà.”
“Tiểu Quai cũng là con ruột đó thôi, em chọn mà.”
Nam Nhứ khẽ cười cười, “Ngủ thôi, anh cũng mệt cả ngày rồi.”
Ngày hôm sau lúc Trần Trạm Bắc thức dậy, Nam Nhứ đã đi làm rồi, anh cũng không vội, sau khi xuống giường trước tiên đi đến phòng khách nhìn Kim Cương, Tiểu Quai đáng thương cùng cực rụt vào trong góc, Kim Cương bị Nam Nhứ nhốt vào trong lồng, lông ở trên người Tiểu Quai hình như lại ít đi một chút rồi, có lẽ là tối qua sau khi được Nam Nhứ thả ra ngoài lại bị tên nhóc này ức hiếp Tiểu Quai.
Anh cầm hạt ngũ cốc đút cho Tiểu Quai, Tiểu Quai có chút sợ hãi không dám tiến lên trước, anh đem hạt ngũ cốc bỏ vào lòng bàn tay, xòe ra duỗi về phía Tiểu Quai, Tiểu Quai động đậy móng vuốt, vài lần muốn tiến lên nhưng lại rụt về, Kim Cương ở trong lồng quạc quạc kêu mãi, Trần Trạm Bắc phóng ánh mắt lưỡi dao qua đó, Kim Cương lập tức ngậm chặt miệng.
Tiểu Quai hình như nhận ra có người có thể trị được tên đồng loại cuồng bạo kia, cuối cùng cũng yên tâm mà to gan lại gần ăn hạt, Tiểu Quai ai hết thức ăn cho chim trong lòng bàn tay, Trần Trạm Bắc lấy thêm một ít đổ vào trong hộp thức ăn, lại đổ thêm chút nữa vào khay nước ở bên cạnh.
Trần Trạm Bắc cho Tiểu Quai ăn uống xong, liền đi vào nhà vệ sinh, Kim Cương thấy Tiểu Quai có đồ ăn, mà mình lại không có, nó tức đến mức quạc quạc kêu lớn, cái mỏ nhọn mổ lên cái lồng, hận không thể mổ gãy rào chắn ở trên lồng.
Trần Trạm Bắc tắm táp xong, nước còn chưa lau khô, nghe thấy điện thoại reo, anh khoác áo ngủ vào bước ra ngoài.
Điện thoại là cục trưởng Tăng gọi, “Đám buôn ma túy ngày hôm qua, cậu thấy thế nào?”
“Đợi tin tức của phó đội trưởng Hồng đi.” Anh cũng đang đợi, đợi Hồng Phi gửi tin tức đến.
“Trạm Bắc, cậu với tôi còn chơi trò lấp lửng, bọn họ không biết, tôi còn không biết chắc, cậu nhìn ra được gì rồi?”
“Trước khi chưa chắc chắn, không dễ nói nhiều, cục trưởng Tăng, vẫn là đợi tin tức đi.”
Cục trưởng Tăng tuy rằng rất muốn biết, nhưng Trần Trạm Bắc càng lấp lửng, ông ấy càng hiếu kỳ.
Cục trưởng Tăng gọi điện thoại cho Ngư Phu, “Lão Dương, người đồ đệ này của cậu cứ thích lấp lửng với tôi.” Ông ấy đem chuyện tối hôm qua cùng Ngư Phu đơn giản nhắc đến những điểm quan trọng.
Ngư Phu: “Vậy thì đợi tin tức đi.”
“Chậc, sao đến cậu cũng chơi trò bí hiểm với tôi vậy, các cậu đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi, Vân Nam, Trần Trạm Bắc là đang thả câu?”
“Không dễ nói, ai biết được, ông hỏi cậu ấy đi.”
“Hei….” Cục trưởng Tăng xém chút nữa bị anh ta chọc cho tức cười.
“Trước khi chưa bắt được người, cái gì cũng không dễ nói.
Nhưng mà tôi tin tưởng phán đoán của cậu ấy.”
Lúc trước lão Dương nói, sẽ tặng một vị chiến tướng đến đại đội phòng chống ma túy của ông, ngữ khí đó của anh ta đắc ý như thể con trai của bản thân lập được chiến công vinh quang quay trở về vậy.
Cục trưởng Tăng cùng lão Dương quen nhau đã nhiều năm, tất nhiên tin anh ta, ông cũng muốn xem thử cái tên Trần Trạm Bắc này, rốt cuộc là chiến tướng cỡ nào.
“Hy vọng cậu ấy có thể cho tôi bất ngờ.”
Trần Trạm Bắc lái xe đến đại đội phòng chống ma túy, Vu Kiệt thấy anh đến rồi, liền chạy đến hỏi anh chuyện tối hôm qua, hỏi anh tại sao khẳng định người đó có vấn đề.
Điều Trần Trạm Bắc có thể dạy, là con chữ, là kinh nghiệm nhưng không phải ai ai cũng có thể lĩnh hội, đặc biệt là loại kinh nghiệm rút ra từ những lần chiến đấu thực tế này, anh không nói quá nhiều, chỉ nói đợi tin tức của Hồng Phi.
Hoàng Di Hân cả đêm không ngủ, còn đang truy lùng người nọ, đội viên thấy tiểu cô nương thức khuya đến mức đôi mắt ửng đỏ, nào là mua thức ăn, nào là đưa nước.
Lúc trưa, Hoàng Di Hân kinh hô nói: “Thật sự là phương hướng Vân Nam.”
Mọi người vừa nghe, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Trần Trạm Bắc, Vu Kiệt vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ, kinh ngạc là anh Bắc cư nhiên một lời mang ý, kinh hỉ là, anh Bắc thật sự nói trúng rồi.
“Anh Bắc, tiếp theo làm sao đây?”
Khóe môi Trần Trạm Bắc nhướng lên, trấn tĩnh nhàn nhã: “Đợi tin tức của phó đội trưởng Hồng.”
Hồng Phi truy đuổi suốt cả dọc đường, cũng thập phần kinh ngạc, cư nhiên vị Trần Trạm Bắc nói trúng rồi, tội phạm bỏ trốn thật sự bỏ chạy về hướng Vân Nam, trong lòng Mạnh Nguy có kinh ngạc, nhưng ngoài miệng lại cười lạnh trào phúng, án lớn thường hay ra khỏi biên giới, mèo mù gặp chuột chết mà thôi.
Vân Nam ở biên giới Tam Giác Vàng, bọn buôn ma túy là người hung tàn ngang ngược nhất, đả kích một tốp lại thêm một tốp, bọn buôn ma túy tựa như chú gián đánh mãi không chết, ào ào không ngớt tuồn ra một lô lại một lô.
Bọn họ cách vị trí tội phạm bỏ trốn không còn xa, Hồng Phi vốn chưa hạ lệnh truy kích, mà là thuận theo anh câu ra con cá lớn ở sau lưng hắn ta.
Mạnh Nguy cũng hiểu, lúc này đã không còn là cuộc vây bắn đơn giản như thế nữa, mà là muốn tìm hiểu nguồn gốc lôi ra ông chủ lớn ở sau lưng tên tội phạm bỏ trốn.
Mọi người cùng nhau nghiên cứu án kiện này, có người đề xuất thẩm vấn mấy tên buôn ma túy tối qua bị bắt về đây, nhưng đều thẩm không ra đầu mối gì lớn, họ đều nói cái người bỏ chạy kia là ông chủ của bọn họ, hàng đều từ trên người hắn ta mà ra, nguồn hàng ma túy ở đâu ra bọn họ căn bản không rõ.
Trần Trạm Bắc thấy mọi người bận rộn hơn nửa ngày, vô kế khả thi, lúc này đã là hơn ba giờ chiều, Hồng Phi đi xử án, trong đội ai nấy đều có việc bận của riêng mình.
Anh cầm áo khoác lên, “Có việc thì gọi tôi, tôi đi trước đây.”
“Anh Bắc, anh đi đâu thế? Phó đội trưởng Hồng đang truy đuổi phạm nhân bỏ trốn, mọi người đều đang khẩn trương ra đấy.”
“Cậu có thể mọc cánh bay đi mất chắc? Nên làm gì thì làm đó đi, đừng quanh quẩn ở nơi này.”
Mọi người đều vây quanh trong văn phòng làm việc, nào là nhìn chằm chằm camera giám sát của Hoàng Di Hân, nhưng có người lại chẳng giúp được ích gì.
Trần Trạm Bắc không có cách nào khẳng định người này thật sự có thể liên quan đến thế lực nào đó ở phía sau, anh cũng không dám bảo đảm chỉ dựa vào người này sẽ có thể lôi ông chủ ở phía sau ra, anh hy vọng là bản thân mình lo nhiều, nhưng nhiều năm kinh nghiệm nói cho anh biết, phán đoán của anh chắc hẳn sẽ không có sai sót.
Hy vọng Hồng Phi hành sự đắc lực, gánh nổi cái chức vị phó đội trưởng đại đội phòng chống ma túy vậy.
Trước tiên anh đến siêu thị mua trái cây rau củ, sau đó lái xe đi đón Nam Nhứ tan làm.
Nam Nhứ nhận được tin nhắn, trả lời anh: Em lái xe rồi, sao anh lại còn đến đón em làm gì, tối qua ngủ ít như thế, có thời gian về nhà ngủ bù thêm chút đi.
Trần Trạm Bắc: Tại anh nhớ em thôi.
Nam Nhứ: Chỉ biết dẻo miệng, anh đợi em một chút, em bận xong sẽ xuống ngay.
Rất nhanh Trần Trạm Bắc liền nhìn thấy Nam Nhứ từ cổng lớn nhanh bước chạy ra đây.
Anh mở cửa xe, Nam Nhứ trực tiếp ngồi vào ghế phó lái, “Mấy ngày nay lạnh thật.”
“Anh có mua thức ăn, về nhà em xem mà làm đi.”
“Chuyên án tiến triển thế nào rồi?”
“Chạy đến Vân Nam rồi.” Trần Trạm Bắc nhàn nhạt mở miệng, khởi động xe lái ra ngoài.
Nam Nhứ thấy Trần Trạm Bắc mấy ngày nay thần sắc không còn được như khoảng thời gian trước, có lẽ là công việc quá mệt nhọc rồi, “Đừng lo lắng, hiện tại anh không phải đang một mình chiến đấu, có biết bao nhiêu chiến hữu cùng anh kề vai tác chiến.”
“Là bọn họ chiến đấu, anh đứng nhìn.” Anh thấp giọng cười cười, “Mẹ anh hôm nay gọi điện thoại đến, hỏi tết chúng ta có thể về nhà không.”
Nam Nhứ sớm đã nghĩ đến cái vấn đề này, “Anh quay về đi, em ở lại cùng ba em.
Năm đầu tiên anh quay về không thể không về nhà, ba em chỉ có một mình, em không thể bỏ mặc ông ấy không lo không quản.
Hy vọng anh hiểu cho em.”
“Vậy anh cũng không thể ở cùng em rồi.”
“Bảy ngày mà thôi, em không hiểu chuyện đến thế à?”
“Hiểu chuyện, Nam Nam là hiểu chuyện nhất.”
“Năm nay thời tiết thật là không bình thường, trước đây nào có lạnh đến thế.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lại âm u, không phải mưa chính là tuyết, Ninh Hải một năm chẳng thấy được mấy lần tuyết, năm nay đã rơi hai trận rồi.
Hai người về nhà, nấu cơm ăn cơm, Trần Trạm Bắc chỉ vào Kim Cương, bảo nó thành thật chút, Kim Cương đã bị nhốt hai ngày, trong nhà có người ở đây, Trần Trạm Bắc liền đem nó thả ra ngoài, xem nó có thể quậy phá thành kiểu gì.
Quả nhiên, lúc trong nhà có người, Kim Cương thành thật hơn nhiều, nhưng Tiểu Quai thấy nó được thả ra khỏi lồng, bị dọa cho rụt người