Nhìn thấy người bên cạnh toàn bộ đều gục xuống, Bạc Lạp biết bản thân mình vận mệnh đã tận, bị bắt cửu tử nhất sinh, không chết nhưng ngồi tù cả đời cũng chẳng có gì khác nhau.
Sự ngang tàn hung độc của Tề Kiêu ông ta sớm đã nghe qua, lúc này tận mắt chứng kiến, triệt để hiểu ra tại sao bao nhiêu năm qua, các đại thế lực tranh đấu không ngừng, nhưng lại không có ai dám khiêu khích anh, đó là tự tìm đường chết.
Bạc Lạp nhân lúc loạn bỏ chạy, khóe môi Trần Trạm Bắc ngậm một tia cười lạnh lẽo, tay anh cọ lên áo chùi hết đi những vết máu dính trên tay, mà người bên cạnh đã đuổi theo, Bạc Lạp bị người quật ngã, ông ta nhanh tay lẹ mắt nhặt lấy khẩu súng ở dưới đất xoay đầu nổ súng.
Đội viên phòng chống ma túy lách mình tránh đi, súng của ông ta lại lần nữa nhắm vào Trần Trạm Bắc bắn đến, Trần Trạm Bắc nấp ở phía sau gốc cây, lúc này từ phía xa xa có viên đạn bắn đến, Bạc Lạp lảo đảo ngã gục xuống đất.
Trần Trạm Bắc tiến lên trước, mắt nhìn chằm chằm người dưới đất, “Giữ lại cái mạng không tốt sao?”
Trong miệng Bạc Lạp trào ra ngụm máu, dáng vẻ toét miệng cười giễu thập phần dọa người, “Rơi vào tay mày, còn có mạng sao? Cậu Kiêu, hóa ra hết thảy mọi việc, đều là mày……”
“Hàng ở trong tay ông từ đâu mà ra?” Trần Trạm Bắc không nghe ông ta nói nhảm, Bạc Lạp gần như cắt đứt hết liên lạc với thế lực ban đầu, Iwakichi không chứa nổi ông ta, ông ta chỉ đành rời đi, cho nên khoảng thời gian đó ông ta vốn không nghe thấy tin tức liên quan đến anh, lúc này nguồn hàng của ông ta, số lượng tuyệt đối không phải con số nhỏ lẻ, người cung cấp hàng sẽ là ai đây?
“Cậu Kiêu, mày muốn biết, sao lại không tự mình đi điều tra.”
“Ông phối hợp, tôi giữ lại cái mạng cho ông.”
“Thế có phải tôi nên cảm ơn ân giữ mạng của cậu Kiêu không?” Bạc Lạp chậm rãi rút cánh tay bị đè ở dưới thân ra, súng ở trong tay ông ta lộ ra họng súng, vừa định nhắm thẳng vào Trần Trạm Bắc, đột nhiên một tiếng súng vang lên, viên đạn của tay bắn tia từ xa bay đến, vừa hay trúng lên người Bạc Lạp, cánh tay cầm súng của ông ta tức khắc rũ xuống, biểu tình trên mặt vẫn còn duy trì nụ cười khát máu đáng sợ.
“Đm.” Trần Trạm Bắc bực dọc đá vào thân cây bên cạnh một cái, Bạc Lạp bị thương nặng, đối với anh căn bản không có đe dọa, cho dù họng súng nhắm thẳng vào anh, anh cũng sẽ không cho ông ta cơ hội giết bản thân, Bạc Lạp rõ ràng chính là đang tìm cái chết.
Nam Nhứ đứng sau lưng Trần Trạm Bắc, cô biết anh muốn tra đến cùng, tra rõ nguồn cung cấp hàng cho Bạc Lạp, đã có một chút manh mối rồi, tất nhiên không muốn bỏ mặc không quản cứ thế kết thúc án tại đây, đây không phải tính cách của anh.
Phía sau đại đội nhân mã ồ ạt xông đến đây: “Trần huynh, cậu không sao chứ.”
Trần Trạm Bắc sầm mặt, anh cũng không thể nói gì, dù gì thì tay bắn tỉa là bảo vệ anh nên mới nổ súng, đây cũng là một bước đường tự tìm cái chết của Bạc Lạp mà thôi.
Bạc Lạp bị bắn chết tại chỗ, còn có mấy người thủ hạ của ông ta vẫn còn thở, đem mấy người đó giải lên xe, chiếc xe gào thét quay trở về đại đội phòng chống ma túy, đưa mấy người bị thương đi cứu chữa, đội trưởng Triệu phái người ở bệnh viện canh giữ.
Đám người Hồng Phi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm trọng này, thông tin Trần Trạm Bắc chính là Tề Kiêu đã khiến bọn họ chấn kinh đến không nói nên lời.
Lúc này Trần Trạm Bắc sắc mặt âm u, manh mối bị đứt đoạn, muốn tiếp tục điều tra, chỉ đành xuống tay từ Tụng n.
Trần Trạm Bắc không có tâm trạng để ý đến sự khác thường của đám người Hồng Phi, anh quay về đến đại đội phòng chống ma túy, trực tiếp cho người lôi Tụng n ra để thẩm vấn.
“Bạc Lạp bị bắn chết, anh vẫn còn muốn ngoan cố chống lại? Lão đại của anh là ai?”
Tụng n nghe thấy tin tức Bạc Lạp bị bắn chết, thần sắc đình trệ, sau cùng nói: “Màn kịch này của các người không lừa được tôi đâu.”
“Phongsaly.” Trần Trạm Bắc trực tiếp nói ra mấy chữ này, cái địa chỉ này là cứ điểm ẩn trốn của bọn họ, Tụng n nhất định sẽ hiểu, nếu như không có bắn chết Bạc Lạp, Tụng n của lúc này đối với bọn họ đã mất đi giá trị thẩm vấn.
Tụng n vừa nghe tức khắc nổi khùng lên, đôi tay kéo giật còng tay vang tiếng leng keng, đôi mắt nổi hỏa kia hung hăng nhìn Trần Trạm Bắc chằm chằm, nhắm vào cánh tay của anh đang chống trên bàn thẩm vấn tựa như phát điên mà cắn lên đó.
Đôi mắt của Trần Trạm Bắc lúc này đã lạnh lẽo đến cực hạn, anh vung nắm đấm nhắm vào khuôn mặt của Tụng n đập vào đó, chỉ một cú tâm, khóe miệng Tụng n đã thấy máu, anh tiếp tục đánh thêm một cú nữa: “Lão đại của anh là ai? Nguồn hàng từ đâu mà ra? Anh còn đồng bọn nào nữa?”
Tụng n giãy giụa còng tay, không quan tâm sự đau đớn cũng giống như không nghe thấy câu hỏi của anh, hắn ta như phát điên mà dùng cái đầu húc vào anh, há miệng ra cắn anh, Trần Trạm Bắc đánh hết cú này đến cú khác, Tụng n bị nắm đấm như sắt đá của anh đánh đến đầu óc choáng váng, chống đỡ thân thể đang lung lay muốn ngã, say cùng đùng một biết, cái ghế ở phía sau ngã ngửa, người quỳ gục xuống đất.
Trong miệng hắn ta lầm bần nói gì đó, Trần Trạm Bắc nghe ra một cây, là người muốn giết hắn ta, hắn ta cười lạnh, người muốn giết hắn ta quá nhiều, hắn ta đã không còn nhớ có những ai đã từng nói qua câu nói như thế này.
“Lão đại của anh là ai? Hàng từ đâu mà ra?”
Đôi mắt của Trần Trạm Bắc sâu xa như hố đen của họng súng, “Tụng n, anh đi theo bên cạnh Tái Lạp nhiều năm, những thủ đoạn đối phó người kia, anh tất nhiên hiểu rõ, anh tưởng rằng tôi không biết dùng à?”
Bên ngoài phòng thẩm vấn có mười mấy người đội viên phòng chống ma túy, có người nghe thấy lời này, vô thức rùng mình một cái, bọn họ quá hiểu rõ về nội gián, người cung cấp tình báo, cảnh sát phòng chống ma túy bị bọn họ bắt đi, chịu đựng giày vò tàn nhẫn như thế nào, trong lòng bọn họ lúc này đã phẫn nộ đến đỉnh điểm, nhẫn nhịn, hy vọng Trần Trạm Bắc có thể từ trong miệng Tụng n cạy ra được chút gì đó ở phía sau.
“Số 5, nguyên chất đấy, tiêm một mũi này vào, anh không sống nổi 1 phút.”
Thân thể của Tụng n rõ ràng đang run rẩy, Trần Trạm Bắc kéo lấy quần áo của hắn ta, xách hắn ta lên, đến gần hắn ta nhỏ giọng nói: “Hay là, anh muốn số 4? Bột? Nước? Viên nén?”
Trần Trạm Bắc suy đoán Tụng n có nghiện ma túy, bọn buôn ma túy xuất thân từ Tam