Nam Nhứ bị anh hôn đến mất đi không khí cũng chẳng sao cả, nhưng bị các anh em ngoài cửa trêu chọc, tức khắc khắp mặt ửng đỏ.
Mọi người nhìn thấy cô đỏ mặt, lại cười đùa một trận, bởi vì quá hiếm lạ, với tính cách lạnh lùng kia của Nam Nhứ, đừng nói mặt đỏ thành trái táo, cho dù có biến màu, thì cũng chỉ biến thành màu đen thôi.
Chính bởi vì tính cách lạnh nhạt đó của cô, đã đánh lùi đi biết bao đàn ông có ý với cô.
Giang Ly ôm cánh tay tựa vào cửa sổ, trò chuyện cùng mọi người, sau khi Nam Nhứ trở ra, các anh em cuối cùng cũng nhìn thấy bạn trai của cô, nói tối nay nhất định không thể bỏ qua cho anh.
Nam Nhứ không đồng ý cũng phải đồng ý, các anh em không thể nào buông tha cho cô.
Trần Trạm Bắc ngồi trong văn phòng làm việc đợi cô tan làm, Nam Nhứ bận rộn với việc của bản thân, dư quang luôn có thể liếc thấy ánh mắt nóng rực của anh, ánh mắt ấy lúc thì như lửa lúc thì sâu xa, cô ngẩng đầu, “Anh sao thế?”
“Nhìn vợ của mình không được sao?” Trần Trạm Bắc nói xong, anh bắt chéo chân.
Nam Nhứ trừng anh một cái, Trần Trạm Bắc nhanh nhẹn bỏ chân xuống, miệng lẩm bẩm, “Vợ quản nghiêm quá đi, sau này biết sao đây, ngày tháng thế này cũng thật mỹ mãn.”
“Anh dẻo miệng là giỏi, uống thuốc chưa?”
“Nào dám chưa uống, lời nói của vợ chính là thánh chỉ.” Trần Trạm Bắc nhìn cô nhướng mày, Nam Nhứ cảm thấy anh hôm nay có chút khác thường, bất quá phản thường gì gì đó không quan trọng, bởi vì sự khác thường của anh, biểu hiện ra tình yêu của anh dành cho cô.
Buổi tối tụ họp cùng các anh em trong đội, Nam Nhứ giữ Giang Ly lại, bữa rượu chè tối nay, bất luận thế nào Giang Ly cũng phải giúp Trần Trạm Bắc cản rượu.
Đến nhà hàng, chọn một phòng bao, sau khi mọi người ngồi xuống, Nam Nhứ giới thiệu Trần Trạm Bắc, nhắc đến công việc, nhắc đến những thứ có thể nhắc đến, những điều không nên nói tất nhiên sẽ không đề cập.
Trước đây bọn họ cũng từng hợp tác với đại đội phòng chống ma túy, vốn không có nghe nói đến Trần Trạm Bắc, người bên cạnh không nghĩ nhiều, bất quá Trịnh Lỗi lại nhìn anh thêm vài lần, sự biến hóa của Nam Nhứ bắt đầu từ sau khi cô bị bọn buôn ma túy bắt đi, phòng chống ma túy, ma túy.
Anh ta khẽ nhíu mày, thấp thoáng đoán được chút manh mối.
Trần Trạm Bắc nhìn thấy qua Trịnh Lỗi vài lần, thân là đàn ông, đối với từng tấc đất trong lĩnh vực của bản thân đều có chủ quyền, ánh mắt của anh ta nhìn Nam Nhứ trước đây rất không bình thường.
Giang Ly và Nam Nhứ đều uống không ít, sau khi Trần Trạm Bắc uống hết một ly, lại uống thêm ly nữa, rượu chúc phúc của mọi người, anh không thể không uống.
Nam Nhứ đi ra ngoài, đụng phải Trịnh Lỗi đang gọi điện thoại ở bên ngoài, Trịnh Lỗi thấy cô đi ra, rất nhanh liền cúp máy.
“Anh Lỗi, uống cũng tương đối nhiều rồi, lát nữa giải tán đi.”
Trịnh Lỗi nhìn Nam Nhứ vẫy vẫy tay, cô đi qua đó, hai người đứng bên cửa sổ, Trịnh Lỗi hỏi cô: “Hai người quen nhau ở đâu? Lẽ nào là?”
Nam Nhứ hơi ngẩng người, cứ như thế ngẩn người đôi phút, Trịnh Lỗi liền biết bản thân mình đoán trúng rồi.
“Khá tốt đấy.” Anh ta nói.
Nam Nhứ cười cười: “Cảm ơn.”
Từ trong nhà hàng đi ra, cô vừa lên xe, Trần Trạm Bắc liền đem cô đè xuống ghế, “Em cùng người đó ở bên ngoài nói gì thế.”
“Hỏi làm gì?” Cô khiêu khích anh.
“Đừng tưởng rằng anh không nhìn ra anh ta đối với em có ý đồ, em là của anh, người khác dòm ngó cũng không được.”
“Em nói này cậu Kiêu, hũ giấm này anh ăn cũng tào lao thật thấy, bên cạnh em toàn là đàn ông, anh thăm dò từng người một à?”
“Thăm dò chứ, người đàn ông của em sở trường nhất là việc này.”
Nam Nhứ khóc cười không rõ, “Bọn họ xem em như đàn ông vậy á.”
“Chỉ có em ngốc nghếch xem bản thân mình là đàn ông, em nói xem em giống đàn ông chỗ nào, làn da thì trắng nõn, khuôn mặt thì xinh đẹp, đôi mắt thì long lanh, miệng nhỏ thì trơn bóng, eo thì thon thả, mông lại cong cong……”
Nam Nhứ khúc khích cười tươi, “Khen đi, tiếp tục khen, em thích em.”
Cô lại nói, “Em ở trong mắt anh, nhiều ưu điểm vậy à?”
“Đẹp mà không tự biết, chỉ có bản thân em tự xem mình là đàn ông, giống như gia đây mới gọi là đàn ông biết chưa.” Anh kéo lấy tay của cô, phủ lên vòm ngực của mình.
Vải áo bị cơ bắp rắn chắc nong lên đường nét tràn đầy tinh lực, mỗi một tấc da thịt đều tản phát ra hormone bùng nổ, Nam Nhứ cảm nhận được nhiệt độ dưới lòng bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng di động ở nơi đó, trong khoang xe tối tăm, cô mím môi cười mềm mại vô cùng nổi lửa.
Đồng tử Trần Trạm Bắc co rút, màu mắt càng lúc càng tối sầm, mắt nhìn môi liền áp xuống, Nam Nhứ mạnh mẽ đẩy anh ra, “Đừng quậy, đây là trên xe.”
Về đến nhà gần 1 giờ, gần đây nửa đêm anh luôn đau đến lợi hại, Nam Nhứ cứ đến khoảng thời gian này liền thập phần căng thẳng, Trần Trạm Bắc muốn quậy với cô, cô lại đẩy anh ra, chườm ấm, lấy thuốc cho anh.
Trần Trạm Bắc nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, trong lòng vô cùng không dễ chịu.
Quả nhiên, chẳng qua mấy chốc, cảm giác đau đớn lại ập đến, thuốc vừa uống được vài ngày, hiệu quả tạm thời không quá rõ ràng, sắc mặt của Nam Nhứ còn khó coi hơn cả anh.
Trần Trạm Bắc vượt qua khoảng thời gian này liền dần dần yên ổn trở lại, Nam Nhứ đi vào nhà vệ sinh vắt khăn, cô đứng trước gương, trong mắt sớm đã ướt đẫm, cô giặt khăn, giặt hết lần này đến lần khác, đem tất cả cảm xúc đều phát tiết lên chiếc khăn.
Trần Trạm Bắc đợi một hồi lâu người cũng chưa quay lại, anh đi đến sau lưng cô.
Nam Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt của hai người ở trong gương giao nhau, hai đôi mắt đều ngập tràn cảm xúc ẩn nhẫn, Trần Trạm Bắc vòng tay lên eo cô, môi rơi ở sau gáy cô.
Nụ hô của anh rất nóng bỏng, hơi nóng phả ra giữa gáy cô, lòng bàn tay dày dặn nóng rực mang theo cỗ ma lực lướt qua từng tấc da thịt trên người cô, cô không muốn tránh, bởi vì lúc này cô cảm thấy mình còn cần anh hơn cả trước đây.
Hơi thở của cô, mang theo sức hấp dẫn nồng đậm, vào giây phút tiến vào, thân thể của cô căng chặt gắt gao.
Cô cắn răng, đem tất cả cảm quan kích thích tỉ mỉ dung nhập vào máu huyết.
Anh được cô bao bọc đến cổ họng phát đau, tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề, chỉ dùng mỗi một tư thế, cho đến khi cô phát ra tiếng khóc run rẩy đến sụp đổ.
Nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên Nam Nhứ ngủ sâu đến thế này.
Tay cô được anh bao bọc, gắt gao nắm chặt vào nhau, cô tựa lên vai anh, trong giấc mơ, đều là cảnh sắc tươi đẹp.
Tình trạng của Trần Trạm Bắc không phục hồi được nhanh đến thế, bác sĩ nói loại bệnh đau này là một trận chiến lâu dài, có thế nào cũng phải hai năm mới chuyển biến tốt, Nam Nhứ tìm đến Tây y, lại tìm đến Trung y, châm cứu, vật lý trị liệu, những cách có thể dùng đến cô đều bảo anh thử một lần.
Trần Trạm Bắc nói bản thân đã trở thành một con chuột bạch, mỗi ngày bị ghim kim như thể tổ ong vậy.
Lại qua vài ngày, khí hậu âm u lạnh lẽo qua đi, cảm giác đau đớn giảm nhẹ, đã liên tiếp vài ngày không còn đau đớn nữa.
Trái tim treo lên cao của Nam Nhứ dần dần quay về lại chỗ cũ, mắt thấy sắp đến cửa ải cuối năm, Trần Trạm Bắc đang nghỉ phép, anh khẳng định phải về nhà, anh đi, cô lại không yên tâm, cô muốn cùng ba ba thương lượng một chút, cô cùng anh quay về.
Ngày hôm đó, Trần Trạm Bắc rảnh rỗi vô sự bèn đi đến đại đội phòng chống ma túy, nhiều ngày không xuất hiện, mọi người đều vây lại, ào ào nhiều chuyện hỏi anh có phải đi tra án hay không.
Rõ ràng nói là nghỉ phép, nhưng chẳng ai tin cục trưởng Tăng thật sự cho anh nghỉ phép dài hạn.
Anh đến rồi, mọi người vây quanh anh không chịu buông, nói sắp nghỉ phép rồi, tối nay mọi người ra ngoài uống vài chén, Trần Trạm Bắc thoát không khỏi sự nhiệt tình của mọi người, bèn đồng ý.
Anh gửi tin nhắn cho Nam Nhứ: Tối nay anh cùng người của đại đội cùng đi ăn bữa cơm, tối nay em tự mình ăn đi, đừng chờ anh.
Nam Nhứ: Không được uống rượu.
Trần Trạm Bắc: Anh đến lấy xe, không uống đâu.
Nam Nhứ: Em tin anh mới lạ, không được uống.
Trần Trạm Bắc khúc khích bật cười, trả lời cô: Thật sự không uống.
Anh nói không uống, người bên cạnh nào có tha, Trần Trạm Bắc không thể nào nhắc đến việc bản thân bị thương, rượu này một ly xuống bụng, mở đầu, ly thứ hai ly thứ ba, liền uống thỏa thích.
Cả cuộc vui này nam nam nữ nữ hai mươi mấy người, đều là đồng nghiệp trong đại đội, Trần Trạm Bắc mất tích một khoảng thời gian, mọi người ra sức bát quái hỏi anh có phải đi tra án hay không.
Trần Trạm Bắc giải thích, mọi người cũng không tin, sau đó một hai bắt anh kể cho mọi người nghe chút kinh nghiệm và kiến thức của anh liên quan đến phương diện ma túy này, thật không dễ gì mới tóm được người, bọn họ nào có dễ dàng buông tha cho anh.
Trần Trạm Bắc đơn giản sơ lược kể về một số tội phạm buôn bán ma túy mà bọn họ không quen, thủ đoạn buôn bán ma túy của bọn họ, nói đến chỗ đau hận, mọi người đều hận đến cắn răng, máu huyết dâng trào, thề phải đem các phần tử buôn bán ma túy khai trừ ra khỏi lãnh thổ nước ta.
Bao gồm cả rắn hai đầu mà Hồng Phi quan tâm nhất, rắn hai đầu chỉ là một phần, còn có rất nhiều phần tử bọn họ không hiểu rõ, Trần Trạm Bắc cũng đơn giản kể ra vài người cho mọi người đề phòng.
Hồng Phi bảo anh quay về lên vài lớp cho mọi người nghe, Trần Trạm Bắc nói hiện tại