Không thể không nói, kỹ thuật của hai cô gái rất tốt, cho dù Diệp Khiêm có uy mãnh hơn người, nhưng cũng không thể ngăn cản không nổi hai cô gái luân phiên oanh tạc.
Tiểu tử Nhật Bản chưa đến hai phút thì đã không chịu nổi nữa rồi.
Diệp Khiêm là người thường xuyên rèn luyện thân thể, thân thể cường tráng của hắn không phải là người ngày ngày say đắm ở tửu sắc giống như tiểu tử Nhật Bản kia có thể so sánh.
Hơn nữa Diệp Khiêm tu luyện cổ võ hơn một năm nay đã có tiến bộ rất lớn, cổ tà khí trong cơ thể càng phát ra cường đại.
Hiện nay, một quyền của Diệp Khiêm đánh vào thân cây, tuy biểu hiện ra bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ vết thương gì, thế nhưng mà cổ tà khí này đã đem lõi cây đánh nát bấy.
Có điểm giống như Thất Thương Quyền trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ có điều Diệp Khiêm còn không có đạt tới loại trình độ này, nhưng như vậy cũng đủ để cho người ta sợ hãi rồi.
Kết quả không cần phải nói đó chính là Diệp Khiêm toàn thắng, tiểu tử Nhật Bản sao có thể cùng Diệp Khiêm so sánh.
t*ng trùng của Diệp Khiêm thoáng bắn tới trước mặt Tiểu Tiểu đang ngồi ở phía đối diện, tiểu nha đầu bị hù "Ah" kêu to một tiếng.
Thế nhưng mà đã không còn kịp rồi, mặt mũi của tiểu nha đầu đều là t*ng trùng của Diệp Khiêm.
Tuy Tiểu Tiểu rất điên cuồng, tham dự tụ hội như vậy không ít lần, nhưng cô lại phi thường khôn khéo chưa từng để cho chính mình chịu thiệt hại gì.
Đây là lần đầu tiên cô bị như vậy, có chút luống cuống tinh thần, không biết phải làm sao.
Không đợi cô kịp phản ứng, hai cô gái phụ trách phục vụ cho Diệp Khiêm đã nhào tới, lè lưỡi tại trên khuôn mặt của Tiểu Tiểu liếm t*ng trùng của Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm cảm thấy lần này mình chơi đùa có chút quá điên cuồng rồi, chuyện này nếu rơi vào trong lỗ tai anh em Nanh Sói, còn không biết sẽ bị bọn họ giễu cợt như thế nào nữa.
Nếu như rơi vào trong lỗ tai những nữ nhân của hắn, Diệp Khiêm có chút không biết nên phải ứng phó như thế nào nữa rồi, đến lúc đó chỉ sợ cho dù hắn có biện hộ như thế nào thì các cô cũng sẽ không tin tưởng, đoán chừng hắn sẽ chịu một chút đau khổ a.
"Anh đã thua, mau thực hiện đổ ước a!" Diệp Khiêm lườm tiểu tử Nhật Bản, nói.
"Đjxmm~, mày có biết tao là ai hay không? Mày tranh thủ thời gian cút ngay cho tao, tao có thể xem chuyện này như chưa từng phát sinh, bằng không mà nói thì đừng trách tao đối với mày không khách khí." Tiểu tử Nhật Ban vừa thẹn vừa giận, dùng âm thanh khiển trách nói.
Thôi đi pa ơi..., anh sao có thể như vậy a, nguyện đánh bạc nguyện chịu thua a, anh như vậy quá thật xấu hổ chết người ta rồi a." Những gã thanh niên khác nhao nhao phụ họa cười nhạo nói.
Tiểu tử Nhật Bản cảm giác mình xuống đài không được nữa rồi, tự nhiên đem hết thảy lỗi lầm toàn bộ đỗ lên trên người Diệp Khiêm, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn cho thống khoái.
"Không tính, thằng này nhất định là uống thuốc gì rồi, lũ heo Hoa Hạ từ trước đến nay đều hèn hạ như vậy." Tiểu tử Nhật Bản nói.
Lông mày Diệp Khiêm nhíu lại, một cổ sát ý từ đáy lòng dâng lên.
Diệp Khiêm đã ẩn cư hơn một năm, sát ý trong lòng Diệp Khiêm đã không còn lăng lệ ác liệt như trước nữa rồi, nhưng không có nghĩa là hắn đã không còn nóng tính, chỉ có điều theo số tuổi lớn lên nên tâm lý cũng thành thục hơn, Diệp Khiêm đã hiểu được cách thu liễm phong mang của mình.
Diệp Khiêm vốn đã rất chán ghét người Nhật Bản, hiện tại tiểu tử này vậy mà còn nói ra lời như vậy, dù cho Diệp Khiêm đã đề cao long nhẫn nại của mình, cũng tuyệt đối không thể tha thứ.
Cũng không nói chuyện, Diệp Khiêm trực tiếp một cước liền đạp tới, lập tức đem tiểu tử Nhật Bản đạp bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt sàn nhà, khuôn mặt của hắn liền trở nên vặn vẹo.
Tên tiểu tử tóc vàng Nhật Bản còn lại nhìn thấy tình hình như vậy, liền cầm lấy băng ghế hướng đầu Diệp Khiêm đập tới.
Đây là chiến tranh dân tộc, căn bản không cần suy nghĩ nhiều, dù sao không thể để cho mình chịu thiệt hại.
Rất nhiều người Hoa Hạ cũng như thế, người trong cùng một tỉnh hơn phân nửa là sẽ hình thành một tổ hội riêng; người ngoài tỉnh hơn phân nửa cùng sẽ hình thành một tổ hội riêng; mà ở nước ngoài, người cùng một quốc gia hơn phân nửa cũng sẽ hình thành một tổ hội riêng của mình.
Đây có thể xem như một loại bảo hộ khu vực, không có người nguyện ý thừa nhận cuộc sống nơi mình đang ở không bằng người khác.
Mà lúc đối mặt cừu thị dân tộc, thì loại hào khí này càng thêm mãnh liệt, mặc kệ tiểu tử tóc vàng Nhật Bản cũng tiểu tử Nhật Bản kia có quan hệ tốt hay không, nhưng khi thấy người Hoa Hạ ra tay đối với tiểu tử Nhật Bản kia thì chẳng khác nào là hướng Nhật Bản tuyên chiến, vô luận như thế nào hắn cũng không thể ngồi yên không để ý tới.
Lực lượng một cước kia của Diệp Khiêm cũng không nhẹ, hơn nữa hắn còn âm thầm dùng tới khí kình cổ võ, lúc đạp trên người tiểu tử Nhật Bản kia rất rõ ràng nghe thấy "Răng rắc" âm thanh xương cốt đứt gãy.
Những người trong phòng không khỏi ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ công phu của Diệp Khiêm cao như thế, nhao nhao ồn ào lấy: "Lý Tiểu Long!" Đặc biệt là Tiểu Tiểu, càng là hưng phấn từ trên ghế salon nhảy dựng lên, không ngừng ồn ào lấy "Đánh chết tiểu quỷ Nhật Bản!"
Nghe được xưng hô "tiểu quỷ" thế này, Diệp Khiêm có chút buồn cười, cách gọi này hình như là cách gọi mà người Hoa Hạ thường gọi người Nhật Bản a, người ngoại quốc sẽ rất ít khi gọi như vậy.
Có lẽ do mẹ của Tiểu Tiểu là người Hoa Hạ, cho nên từ nhỏ đã quán thâu cho Tiểu Tiểu tư tưởng phương diện này a.
Hoặc là mẹ của Tiểu Tiểu đã kẻ cho cô nghe giai đoạn chiến tranh kháng Nhật, không tự giác nói ra cách gọi "tiểu quỷ", bởi vậy Tiểu Tiểu mới có thể nhớ kỹ a.
Nhìn thấy tiểu tử tóc vàng Nhật Bản giơ băng ghế hướng mình nện xuống, Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, cũng không tránh né, một quyền nghênh đón tiếp lấy.
"Phanh" một tiếng, chỉ thấy mảnh gỗ vụn bay tung tóe, nắm đấm của Diệp Khiêm hung hăng đập vào ngực của tiểu tử tóc vàng Nhật Bản, đánh cho hắn hắn liên tục lui lại vài bước, "Phù phù" một chút ngã trên mặt sàn nhà, hắn chỉ cảm thấy ngực có chút đau buốt, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Mà băng ghế kia thì bị đánh nát bấy.
Một màn này, càng làm cho những người tuổi trẻ kia chạy theo như vịt rồi, không ngừng kêu la lấy.
Thói hư tật xấu của người Nhật Bản vô cùng nghiêm trọng, ngươi đối với bọn họ càng tốt, bọn