Quay đầu nhìn Tiểu Tiểu, Diệp Khiêm liếc mắt nhìn cô, nói: "Em không thuê phòng, chẳng lẽ em muốn ở cùng phòng với anh? Cho dù em không sợ anh làm ra chuyện cầm thú gì, thì anh vẫn sợ em làm ra những cử động có chút quá phận đối với anh.
Anh nói cho em biết, anh không thích thể loại tình một đêm a."
"Sư phụ sao có thể có suy nghĩ như vậy nha, em là đồ đệ của sư phụ nha.
Sư phụ cùng đồ đệ ngủ cùng một phòng không phải là chuyện rất bình thường sao? Hơn nữa, em không đi theo bên cạnh sư phụ thì làm sao em có thể học công phu của sư phụ a?" Tiểu Tiểu nói.
"Em là theo anh học võ thuật, không phải cùng anh học công phu trên giường ah, tại sao phải ngủ cùng một phòng a?" Diệp Khiêm nói.
"Không được, em muốn ở cùng một phòng với sư phụ.
Sự phụ nỡ lòng nào để một cô gái yếu đuối như em ở một riêng phòng, vạn nhất khuya khoắt có người nào xông vào phòng của em, thì thật đáng sợ a? Sư phụ chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn đồ đệ đáng yêu của sư phụ bị chà đạp như vậy sao?" Tiểu Tiểu bề ngoài giống như ủy khuất nói, chớp cơn mắt của mình, cố cho ra vài giọt nước mắt, một bộ dạng giống như sắp khóc.
"Được, xem như anh sợ em rồi, đi thôi!" Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, lôi kéo Tiểu Tiểu đi vào thang máy, nói, "Đầu tiên phải nói trước a, buổi tối em cũng không nên làm ra chuyện gì quá phận, em cũng biết, hiện tại dương khí trong cơ thể anh rất vượng, đến lúc đó nếu thật sự làm ra chuyện gì thì em cũng không nên oán trách anh."
Hì hì cười cười, Tiểu Tiểu tranh thủ thời gian giữ chặt cánh tay Diệp Khiêm, một bộ dáng điệu siểm nịnh nói: "Đã biết rõ sư phụ tốt nhất rồi mà."
"Stop!" Diệp Khiêm bĩu môi, hắn mới sẽ không bị nha đầu kia nịnh nọt khiến cho đầu óc choáng váng.
Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Em không phải đã nói em là sinh viên du học ở Nhật Bản sao? Như thế nào mà lúc này lại trở về nước? Hiện tại còn chưa tới lúc nghĩ hè nha."
"Em xin phép nghỉ trở về chơi một chút a, qua mấy ngày nữa phải trở về rồi." Tiểu Tiểu nói, "Sư phụ cần phải thừa dịp hiện tại truyền thụ một ít công phu cho em ah, miễn cho em sau khi trở về Nhật Bản lại bị những người Nhật Bản hèn mọn bỉ ổi khi dễ."
Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ: "Em như vậy, đoán chừng chỉ có em khi dễ người khác thôi a? Quả thực chính là một cái hại nước hại dân hồng nhan họa thủy a." Lời này Diệp Khiêm đương nhiên sẽ không nói thẳng ra rồi, nếu không còn không biết tiểu nha đầu này sẽ vui vẻ như thế nào nữa.
Tuy tiểu nha đầu còn không đạt tới cấp bậc của Tống Nhiên, chưa tính là một hồ ly tinh chân chính, nhưng cũng có được một loại mị lực gợi cảm rất đặc biệt, nam nhân thật đúng là rất khó chống cự lại được.
Cũng may tâm chí của Diệp Khiêm đủ kiên định, hơn nữa trong lòng hắn vẫn đối với những nữ nhân đang chờ đợi hắn có một phần áy náy, nên hắn cũng sẽ không đối với tiểu nha đầu làm bất cứ chuyện gì.
Lúc trước, sau khi Diệp Khiêm đem lòng mình nói ra toàn bộ, tuy sáng hôm sau chúng nữ cũng đi đưa tiễn lão tía lên núi, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Khiêm có chút lạnh lùng, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm càng có cảm giác xấu hổ đối với bọn họ.
Những nữ nhân này, đều vì Diệp Khiêm mà trả giá rất nhiều, mà Tần Nguyệt còn sinh môt đứa con trai cho hắn, Diệp Khiêm làm sao có thể ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm trong lúc bọn họ đang chờ đợi hắn? Lúc trước Diệp Khiêm cũng chỉ là muốn cho bôn họ một chút thời gian để suy nghĩ, cũng cho chính mình một chút thời gian để hảo hảo suy nghĩ kỹ càng, cho nên mới phải không báo mà ra đi lặng lẽ.
Vừa vặn cũng mượn thời gian này để ngẫm lại những chuyện đã qua, một lần nữa sửa sang lại kế hoạch phát triển của mình trong tương lai, một lần nữa sửa sang lại tâm tình của mình.
Sau khi đi vào trong phòng, Diệp Khiêm vốn có ý định tu luyện cổ võ một chút, nhưng thấy có Tiểu Tiểu ở bên cạnh nên đành bỏ qua.
Nha đầu kia chuyện gì cũng không hiểu, vạn nhất ngay lúc hắn tu luyện lại chạy tới quấy rầy hắn, làm rối loạn tâm trí của hắn vậy thì sẽ không tốt.
Có lẽ sẽ tẩu hỏa nhập ma nha, huống chi cổ tà khí mà Diệp Khiêm tu luyện rất khủng bố, ý chí chỉ cần hơi chút thư giãn cũng có thể làm cho toàn bộ đều uổng phí, thậm chí bị mất mạng, hắn cũng không dám mạo hiểm như vậy a.
"Chỉ có một giường? Vậy buổi tối sư phụ ngủ ở đâu?" Tiểu Tiểu vừa tiến vào phòng, liền trực tiếp nằm lên trên giường, nháy mắt nhìn Diệp Khiêm hỏi.
"Đương nhiên là trên giường rồi." Diệp Khiêm đương nhiên nói.
"Vậy còn em thì sao? Sư phụ ngủ trên giường, vậy em ngủ ở đâu a?" Tiểu Tiểu nói.
"Chuyện này còn phải hỏi sao? Em đương nhiên là ngủ trên sô pha rồi." Diệp Khiêm nói.
"Sư phụ nói như thế nào cũng là một người đàn ông nha, như thế nào lại không biết thương hương tiếc ngọc a, như thế nào lại cam lòng để cho một cô bé đáng yêu như em ngủ trên ghế sơ pha trong thời tiết lạnh giá như vậy a, nếu như em bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?" Tiểu Tiểu ủy khuất nói.
"Trong phòng có máy điều hòa làm gì lạnh a? Hơn nữa tôn sư trọng đạo, em có hiểu hay không? Đương nhiên là anh ngủ giường rồi, chuyện này còn muốn anh dạy cho em sao?" Diệp Khiêm nói.
"Không được, em muốn nằm giường ngủ." Tiểu Tiểu nói, "Người ta còn chưa ngủ ghế sô pha bao giờ, sẽ ngủ không được a."
"Tùy em, em nếu như muốn thì có thể ngủ cùng với anh, anh không phản đối, bất quá buổi tối em phải chú ý rồi, anh là người cũng không có lực nhẫn nại gì." Diệp Khiêm vừa nói vừa cởi quần áo của mình ra, rất nhanh cũng chỉ còn lại có một chiếc quần lót.
"Ah..." Tiểu Tiểu quay đầu trông thấy bộ dạng của Diệp Khiêm, không khỏi hét ầm lên, nói: "Sư phụ, sư phụ...!Sư phụ như thế nào lại làm như vậy a? Sư phụ lưu manh!"
Liếc mắt nhìn cô, Diệp Khiêm nói: "Anh ở đâu lưu manh a? Chẳng lẽ em để cho anh ăn mặc quần áo tắm rửa à? Hơn nữa, vừa rồi lúc ở KTV em không phải cái gì