Diệp Khiêm vừa nói xong, Lâm Phong từ trên ghế salon đột nhiên nhảy lên, dao găm trong tay liền đâm vào cổ Sơn Phổ Lục.
Lập tức, chỉ thấy một dòng máu tươi như suối phun xuất hiện.
Cái chết của Sơn Phổ Lục cũng xem như đáng giá rồi, chết vào lúc thần kinh hưng phấn nhất, hơn nữa Lâm Phong xuất đao vừa nhanh vừa chuẩn, ngược lại cũng không có bao nhiêu thống khổ.
Những người còn lại không khỏi chấn động, kêu la sợ hãi muốn chạy trốn, thế nhưng mà bọn họ vốn đã bị Diệp Khiêm dùng súng bắn vào cổ tay, hơn nữa sau khi hoạt động quá sức thì đâu còn có thể phản ứng nữa.
Chủy thủ của Lâm Phong nhanh chóng vung lên hai cái, liền nhìn thấy hai gã đàn ông té xuống.
Còn lại tên tiểu tử đã hôn mê, chuyện gì cũng không biết.
Lâm Phong cũng không có để ý tới hắn, trực tiếp một đao đâm vào trái tim của hắn, giúp cho hắn được giải thoát.
Tuy lúc tại KTV Tiểu Tiểu đã nhìn thấy Diệp Khiêm giết người, bất quá khi đó chỉ cho hai tên tiểu tử Nhật Bản uống thuốc mà thôi, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy máu tươi, không khỏi bị hù dọa khiến cho toàn thân có chút run rẩy.
Lâm Phong lau sạch sẽ chủy thủ, nghiêng đầu nhìn Tiểu Tiểu, tiểu nha đầu sợ tới mức vội vàng quay đầu đi, không dám đối mặt với ánh mắt của Lâm Phong.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Như thế nào? Biết sợ rồi sao? Tốt rồi, yên tâm đi, bất kể nói thế nào em cũng miễn cưỡng có thể xem là đồ đệ của anh, không ai có thể tổn thương được em."
Tiểu Tiểu quật cường ngẩng đầu, nói: "Ai nói em sợ hãi, em chỉ có chút khẩn trương mà thôi." Sau đó lại nháy mắt của mình một chút, nhìn Lâm Phong, nói: "Ca ca, công phu của anh cũng rất lợi hại ah, không bằng anh cũng dạy em công phu a."
Lâm Phong lườm nàng, lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sâm lãnh khiến cho Tiểu Tiểu hù dọa tranh thủ thời gian ngậm miệng lại.
Diệp Khiêm cảm thấy rất ức chế a, dựa vào cái gì lần thứ nhất nhìn thấy hắn lại gọi hắn là đại thúc, bây giờ lại gọi Lâm Phong là ca ca a, chẳng lẽ tuổi của hắn so với Lâm Phong thì lớn hơn rất nhiều sao?
"Anh nói cho em biết một cái quy củ.
Tại Hoa Hạ, chưa có sự cho phép của sư phụ, em tuyệt đối không thể bái những người khác làm thầy." Diệp Khiêm nói, "Hơn nữa, dựa vào cái gì em lại gọi anh là đại thúc mà lại gọi anh ấy là ca ca? Tuổi của anh ấy so với anh còn lớn hơn ah, chẳng lẽ anh lớn lên trông già lắm sao?"
Tiểu Tiểu ngượng ngùng nở nụ cười một chút, nói: "Không phải, không phải, sư phụ còn trẻ, đang độ tuổi thanh xuân a."
Tiểu Tiểu vỗ mông ngựa cũng không phải sai, tuy Diệp Khiêm không phải rất thích, nhưng cũng không có ý nghĩ muốn cùng với tiểu nha đầu so đo những chuyện này.
Hiện tại đã giết chết người phụ trách thành phố Kingston của tổ chức Yamaguchi Group, hơn nữa còn giết chết hắn ngay tại khách sạn, nên bây giờ bọn họ phải tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, nếu không sẽ là một chuyện rất phiền phức.
Dừng một chút, Diệp Khiêm nhìn Tiểu Tiểu, nói: "Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa, em tranh thủ thời gian rời khỏi nơi đây a.
Chuyện này anh cũng không hy vọng liên quan đến em, em không phải đến Nhật Bản du học sao? Hay là mau chóng đi qua đó, coi như là tránh xa chuyện này một chút." Sau đó nhìn Lâm Phong, Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Anh Lâm, một hồi chúng ta sẽ tìm một chỗ hảo hảo ngồi uống một chén, tôi có rất nhiều chuyện muốn thương lượng với anh."
Lâm Phong nhẹ gật đầu, nói: "Tôi cũng đang có ý này."
Tiểu Tiểu đương nhiên cũng biết chuyện này nghiêm trọng, cô mặc dù mới vào đời không bao lâu, đối với chuyện gì cũng tò mò ngây thơ, nhưng cũng biết tại trong khách sạn giết người cũng không phải là việc nhỏ, cảnh sát sẽ rất nhanh tìm tới cửa, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.
Dù cho cảnh sát không đến, thì thành viên Yamaguchi Group cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Cho nên, Tiểu Tiểu cũng không có cùng Diệp Khiêm tiếp tục dây dưa nữa, nói: "Sư phụ, vậy sư phụ ẽ đi Nhật Bản thăm em sao? Sư phụ chính là sư phụ của em ah, thế nhưng mà sư phụ lại không có dạy cho em bất cứ công phu gì."
"Nếu có cơ hội thì anh nhất định sẽ đi thăm em." Diệp Khiêm nói, "Em nhớ kỹ, nếu có cảnh sát tìm được em, em phải nói là không biết anh, cũng không biết tên của anh là gì, em cứ đem tướng mạo của anh nói cho bọn họ biết, đừng đem mình liên quan vào chuyện này là tốt rồi."
Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu, nói: "Sư phụ, sự phụ phải nhớ kỹ ah, nhất định phải tới thăm em.
Không cho phép anh nói mà không giữ lời."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Anh hứa, anh hứa, em đừng có lải nhải nữa, đi nhanh lên a!"
"Ừ!" Tiểu Tiểu lên tiếng, cuống quít đứng dậy hướng phía ngoài đi đến.
Nhìn thấy Tiểu Tiểu rời khỏi, Lâm Phong có chút cười cười, nói: "Anh Diệp, anh thật đúng là phong lưu ah, trong nhà đã có nhiều hồng nhan như vậy rồi, vậy mà lại làm tới một Tiểu La lỵ, thật sự là không bội phục cũng không được ah."
"Em ấy mà là loli? Anh không thấy thân hình của em ấy sao? So với rất nhiều cô gái trưởng thành còn lợi hại." Diệp Khiêm liếc mắt, nói, "Chúng ta cũng đừng nhiều lời nữa, tranh thủ thời gian rời khỏi a."
Lâm Phong nhẹ gật đầu, mở cửa sổ ra, bò lên đi ra ngoài.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi đóng lại cửa sổ, liền mở cửa đi ra ngoài.
Chuyện này chung quy vẫn cần người gánh lấy, nếu như cảnh sát thành phố Kingston có thể tra ra được Diệp Khiêm, vậy thì cứ tra a, dù sao Diệp Khiêm cũng không có tính toán ở chỗ này quá lâu.
Chuyện một khi đã bắt đầu, thì cũng thể dừng lại rồi.
Yamaguchi Group một lần lại một lần quấy rối, có chút khiến cho Diệp Khiêm phiền muộn không thôi, quyết tâm muốn giết chết uy phong của bọn họ, triệt để đem tổ chức Yamaguchi Group tiêu diệt.
Diệp Khiêm lấy tên thật đăng ký tại khách sạn, hơn nữa không muốn liên lụy đến Tiểu Tiểu, cho nên mới cố ý từ cửa chính đi ra ngoài, hơn nữa còn đi nghênh ngang, tận lực để cho thiết bị giám sát khách sạn có thể quay được hình dáng của mình.
Vừa mới ra khỏi cửa chính khách sạn, liền đụng phải đứa bé giữ cửa.
Nhìn thấy Diệp Khiêm, đứa bé giữ cửa rõ ràng có chút sửng sốt, cuống quít đi lên nghênh đón, kinh ngạc hỏi: "Diệp tiên sinh, đã trễ thế này còn muốn đi ra ngoài sao?"
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Đúng vậy a,