Tạ Đông Bách có chút thở dài, nói: "Chuyện vừa rồi khiến cho Diệp lão đệ chê cười rồi.
Diệp lão đệ không là người ngoài, tôi đây cũng nói thật a.
Vừa rồi Diệp lão đệ cũng đã nhìn thấy, hiện tại Phúc Thanh Bang đang bị một số xã đoàn ở Nhật Bản chèn ép ah.
Từ khi sau khi Diệp lão đệ rời khỏi Nhật Bản, tôi vốn muốn mượn cơ hội hỗn loạn khi thủ lĩnh Yamaguchi Group bị giết chết để mở rộng địa bàn Phúc Thanh Bang, ai ngờ vậy mà lại trêu chọc Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã liên hợp công kích.
Nếu như không phải lão Vưu kỹ cao một bậc thì chỉ sợ Phúc Thanh Bang hiện tại đã không còn tồn tại.
Bất quá ngay cả như vậy, trải qua lần đại chiến kia, Phúc Thanh Bang cũng tổn thất thảm trọng, đến nay còn chưa có thể hồi phục lại giống như ban đầu."
Tuy Phúc Thanh Bang đã phát triển tại Nhật Bản đã rất nhiều năm, nhưng vẫn không biết sự tồn tại của Hắc Long hội.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Hắc Long hội quá mức thần bí, hơn nữa chuyện của giới hắc đạo Hắc Long hội rất ít khi nhúng tay vào, hơn phân nửa là giao cho Yamaguchi Group, Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã phụ trách.
Lần trước nếu như không phải ba đại thủ lĩnh của Yamaguchi Group bị ám sát, nếu như không phải trong lúc nhất thời Yamaguchi Group có chút hỗn loạn thì Hắc Long hội cũng sẽ không ra mặt đi ngăn cản, bởi vậy, Tạ Đông Bách không biết sự tồn tại của Hắc Long hội cũng là chuyện có thể hiểu được.
"Chúng ta đều là người Hoa, lúc đối mặt kẻ thù bên ngoài thì nên đồng tâm hiệp lực.
Phúc Thanh Bang cùng Nanh Sói có thể xem như là bạn cũ rồi, nếu như Phúc Thanh Bang có gặp chuyện gì khó khăn thì cứ việc nói thẳng, chỉ cần là chuyện Nanh Sói có thể giúp đở thì nhất định nghĩa bất dung từ." Diệp Khiêm nói.
"Có những lời này của Diệp lão đệ thì tôi đã an tâm.
Chỉ cần Diệp lão đệ ra tay, tôi tin tưởng ba đại tổ chức Yamaguchi Group, Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã cũng không phải là đối thủ của Diệp lão đệ.
Kỳ thật tôi cũng đã liên hệ với Vương Hổ ở Hoa Hạ rồi, từ khi hắn tiếp chưởng Thanh bang cùng Hồng Môn, hắn cũng có ý nghĩ đem thế lực của hắn khuếch trương ra bên ngoài, nếu như được sự trợ giúp của hắn, thì sẽ giống như hổ thêm cánh a." Tạ Đông Bách có chút hưng phấn nói.
Diệp Khiêm ngược lại hơi có chút sửng sốt, thật không ngờ Tạ Đông Bách vậy mà lại cùng Vương Hổ kéo lên quan hệ, bất quá ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được, tuy là ở quốc gia khác nhau, nhưng hầu hết các xã đoàn Hoa Hạ đều có liên hệ với nhau.
Nanh Sói sau khi thống nhất Thanh bang cùng Hồng Môn, Diệp Khiêm giao cho Vương Hổ quản lý, Thanh bang cùng Hồng Môn rất nhiều lão nhân vật cũng không có vì vậy mà thoái ẩn, ngược lại càng thêm khơi dậy hùng tâm tráng chí của bọn họ.
Vương Hổ trời sinh cũng có tài năng làm lãnh đạo, nghiễm nhiên đã dẫn theo bọn họ trở thành Hoa Hạ đệ nhất bang.
Dừng một chút, Tạ Đông Bách lại nói tiếp: "Tôi cũng đã liên hệ với Trường Nhạc bang nước Mỹ, tin tưởng trong vài ngày tới bọn họ sẽ phái người qua đây.
Tôi tin tưởng chỉ cần người Hoa trên khắp thế giới liên hợp lại, thì đây sẽ là một lực lượng vô cùng khổng lồ, Yamaguchi Group, Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã căn bản sẽ không phải là đối thủ của chúng ta."
Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Vưu Hiên ở bên cạnh, âm thầm nghĩ đoán chừng hết thảy đều là chủ ý của Vưu Hiên a? Chỉ sợ là lúc biết được hắn sắp tới Nhật Bản, Vưu Hiên cũng đã liên hệ bọn họ rồi.
Phúc Thanh Bang một mực tỏ vẻ yếu thế, mục đích là vì muốn tìm kiếm cơ hội đả kích Yamaguchi Group, Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã.
Tuy người của Vương Hổ cùng Trường Nhạc bang cũng không thể tới toàn bộ, nhưng nếu như bọn họ cho thủ hạ của mình tại bốn phía Nhật Bản quấy rối thì quả thật có chút khiến cho người ta ngăn chặn không xuể.
Nhìn Vưu Hiên nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm rất tán thưởng hắn.
Vưu Hiên hiển nhiên cũng nhìn ra ý tứ của Diệp Khiêm, khiêm tốn gật đầu cười.
Làm một sư gia hợp cách, không đơn thuần là phải hiểu được phải ứng đối với những chuyện rườm rà như thế nào, mà trọng yếu hơn là phải biết biến tất cả công lao của mình thành công lao của người lãnh đạo mình, phải biết giữ gìn mặt mũi của người lãnh đạo mình, đó mới là một người sư gia đúng chức.
Vưu Hiên không thể nghi ngờ chính là một người như vậy, hắn có thể ở lúc Phúc Thanh Bang gặp khó khăn nghĩ ra biện pháp khiến cho Phúc Thanh Bang né qua kiếp nạn, đồng thời, lại có thể đem suy nghĩ và phương pháp xử lý của mình nói cho Tạ Đông Bách, như vậy Tạ Đông Bách sẽ càng thêm cảm tạ và nể trọng hắn.
"Nghe Tạ bang chủ nói như vậy, tựa hồ là đã nghĩ ra biện pháp gì đối phó bọn họ rồi hả? Tôi rất nguyện ý nghe rõ ràng." Diệp Khiêm có chút cười cười, nói.
"Chuyện cụ thể thì hãy để cho lão Vưu nói đi, kế hoạch đều là do ông ấy nghĩ ra a." Tạ Đông Bách nói, "Lão Vưu, ông hãy nói rõ kế hoạch kỹ càng một chút a."
Lời này mới giống như là lời nói của một thượng vị giả thành công a.
Mặc dù Vưu Hiên nguyện ý đem toàn bộ công lao của mình giao cho Tạ Đông Bách, nhưng Tạ Đông Bách lại không thể ích kỷ chiếm toàn bộ biến thành của riêng, phải tại cơ hội thích hợp cấp cho Vưu Hiên một điểm ngon ngọt, như vậy mới có thể lung lạc nhân tâm, khiến cho Vưu Hiên vì hắn hiệu lực.
Sự thật chứng minh, cách làm của Tạ Đông Bách rất không tồi.
Một thượng vị giả thành công, không nhất định phải quân hùng tướng mạnh, cũng không nhất định phải có tài năng kinh thiên động địa, quan trọng nhất là hắn phải có một ý chí Hải Nạp Bách Xuyên, hiểu được cách ban bố ân huệ, hiểu được cách dùng người.
Ví dụ như Hán cao tổ Lưu Bang, ông ấy bất quá chỉ là một tiểu lưu manh mà thôi, không có tài cán cùng dũng khí gì, nhưng ông ấy lại có thể đánh bại Sở bá vương Hạng Vũ thanh danh hiển hách, từ đó leo lên ngôi vị hoàng đế, nguyên nhân là do ông ấy hiểu được cách lợi dụng nhân tâm.
Ở phương diện này, Diệp Khiêm cũng là cao thủ, hơn nữa còn làm rất thuận buồm xuôi gió.
Nanh Sói có thể phát triển đến tình trạng như bây giờ, chuyện này không thể chỉ dựa vào sức chiến đấu của Nanh Sói, trong đó có một bộ phận rất lớn phải dựa vào bổn sự thao túng nhân tâm của Diệp Khiêm.
Đương nhiên, hết thảy đều cần vũ lực ủng hộ, sức chiến đấu cường đại của Nanh Sói cũng là thứ không thể thiếu.
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã từng nói qua, cho dù hắn ở lại Nanh Sói hắn cũng không thể leo lên vị trí thủ lĩnh Nanh Sói được, cũng không có cách nào mang theo Nanh Sói đi cho tới tình trạng như ngày hôm nay được.
Đó