Ở bên trong chúng nữ, người hiểu rõ Diệp Khiêm nhất chính là Tống Nhiên.
Cô là người quen biết Diệp Khiêm sớm nhất, cũng là người thứ nhất yêu mến Diệp Khiêm, qua nhiều năm như vậy, cô vẫn một mực yên lặng thủ hộ bên cạnh Diệp Khiêm, giúp đỡ Diệp Khiêm quản lý tập đoàn Hạo Thiên.
Biến một tập đoàn Hạo Thiên không có tiếng tăm gì trở thành tập đoàn nằm trong top 20 tập đoàn mạnh nhất trên thế giới, trong đó bỏ ra bao nhiêu gian khổ không có ai biết rõ.
Bất quá, cô cũng không có hối hận, mà còn có chút cảm kích.
Bởi vì, Diệp Khiêm đã đem cô từ trong bóng tối dẫn đi ra ngoài, để cho cô không cần phải cảm thấy lo lắng hãi hùng giống như trước kia nữa.
Là Diệp Khiêm đã giải cứu cô, là Diệp Khiêm đem cô hướng về phía ánh sáng.
Cảm giác trong lòng Tống Nhiên đối với Diệp Khiêm không chỉ là yêu, mà còn có cảm kích.
Cho nên nói, ở bên trong chúng nữ người hiểu rõ Diệp Khiêm nhất chính là Tống Nhiên.
Chỉ cần một câu nói, một động tác của Diệp Khiêm, thậm chí là một cái biểu lộ, Tống Nhiên đã biết rõ Diệp Khiêm muốn làm gì.
Ví dụ như là chuyện lần này, Tống Nhiên cũng là bởi vì cảm thấy Diệp Khiêm đối với thế lực Nhật Bản có hứng thú rất lớn, cho nên mới sớm đem nghiệp vụ của tập đoàn Hạo Thiên mở rộng tới Nhật Bản.
Chiến đấu thời nay, đã không còn giống như lúc trước nữa.
Cho dù là tranh đấu giữa các tổ chức xã hội đen, cũng không thể giống như lúc trước chỉ dựa vào tranh đoạt địa bàn là đạt được thắng lợi, mà phải cạnh tranh trên rất nhiều phương diện, trong đó phương diện buôn bán là không thể tránh khỏi.
Cho dù ngươi có xâm chiếm tất cả địa bàn của đối phương, nhưng ngươi không thể ngăn chặn đối phương ở phương diện kinh tế, thì cũng thể không gây thương tổn tới gốc rễ đối phương, tối đa là chỉ gãi không đúng chỗ ngứa mà thôi.
Cho nên, mỗi lần Diệp Khiêm muốn mở rộng địa bàn, thì đều nhất định phải dựa vào tập đoàn Hạo Thiên.
Làm như vậy, chẳng những có thể trợ giúp thành viên Nanh Sói che giấu thân phận của mình, cũng có thể mượn lực lượng Nanh Sói khiến cho tập đoàn Hạo Thiên càng thêm lớn mạnh.
Đây là hỗ trợ lẫn nhau, là chuyện đôi bên đều có lợi.
Bất quá, trong lòng Tống Nhiên, tập đoàn Hạo Thiên có mạnh cỡ nào cô không hề để ý, cô chỉ quan tâm là nó có thể giúp đỡ cho Diệp Khiêm hay không, có thể tại lúc Diệp Khiêm gặp khó khăn kéo hắn một tay hay không.
Cho nên, cô không thể không cố gắng đem tập đoàn Hạo Thiên phát triển càng lúc càng lớn, cho tới hôm nay, tập đoàn Hạo Thiên đã nằm trong top 20 tập đoàn lớn nhất trên thế giới, tài sản cũng trên trăm ức, nhưng có rất nhiều chuyện cô cần phải tự mình làm.
Bởi vì, cô không dám buông tay, cô sợ thủ hạ của cô làm không được kết quả mà cô mong muốn.
Chuyện Diệp Khiêm đến Nhật Bản, Tống Nhiên tự nhiên cũng rõ ràng, bất quá cô cũng không có vội vã liên hệ với Diệp Khiêm.
Ai kêu tên tiểu tử thúi này chơi trò mất tích, hơn nữa chơi một lần là hơn một năm, làm hại cô lo lắng hãi hùng, cơm ăn không ngon, ngủ cũng không yên.
Tối hôm qua, Diệp Khiêm đã gọi điện thoại liên hệ với cô, cũng nói với cô buổi sáng hôm nay hắn sẽ tới công ty.
Thế nhưng mà, lúc Tống Nhiên biết Bách Địa Phong muốn gặp cô thì cô cũng không có cự tuyệt.
Tâm tư của nữ nhân, chính là như vậy, đơn giản là hi vọng nam nhân của mình vì mình mà ghen.
Có người đã từng so sánh giữa phần tử khủng bố cùng nữ nhân.
Phần tử khủng bố có thể đàm phán điều kiện, mà nữ nhân thì không thể.
Các cô có thể cười mà không cần lý do, có thể khóc mà không cần lý do, muốn làm cái gì thì làm cái đó cũng không cần lý do.
Diệp Khiêm còn nhớ rõ đã từng xem qua một truyện cười.
Nội dung là như vậy: Nữ nhân nói: Hôm nay chúng ta đi chơi đi.
Nam nhân nói: Tốt, em muốn đi nơi nào? Anh đi cùng em.
Nữ nhân nói: Nếu như em biết thì còn phải hỏi anh làm gì.
Nam nhân nói: Thế nhưng mà mỗi lần anh ra chủ ý em đều không đồng ý ah.
Nữ nhân nói: Nếu như em không đồng ý cái chủ ý kia thì anh phải một mực nghĩ kế, cho đến khi em đồng ý mới thôi.
Cho nên, nam nhân vĩnh viễn không muốn đi phỏng đoán tâm tư của nữ nhân, cũng vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện muốn biết rõ ràng nữ nhân làm như vậy là vì lý do gì, cũng giống như nghiên cứu gà có trước hay là trứng có trước vậy, khó có thể biết rõ ràng a.
Nhìn hai gã bảo an có chút nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm để cho bọn họ lo làm chuyện của bọn họ đi, sau đó cất bước hướng thang máy đi tới.
Thế nhưng mà, vừa mới bước ra có vài bước, có một nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân gọi hắn lại.
"Ai, vị tiên sinh này, anh tìm ai?" Nói tiếng Nhật rất chuẩn, Diệp Khiêm nghe cũng không hiểu, kinh ngạc xoay đầu lại.
Dù sao đây là đang ở Nhật Bản, nhân viên tập đoàn Hạo Thiên cũng không có khả năng toàn bộ đề dùng tiếng Hán để đối thoại, chuyện dùng tiếng Nhật để đối thoại tự nhiên cũng là chuyện không thể tránh được.
"Đây là bằng hữu của Tống đổng, anh ấy tìm Tống đổng có việc, cô lo chuyện của mình là được rồi." Một người trong hai gã bảo an nói.
Diệp Khiêm rất tán dương gã bảo an kia, gã bảo an này thật vô cùng khôn khéo, không có nói thẳng Diệp Khiêm là tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thiên.
Tuy lần này Diệp Khiêm đã có suy nghĩ muốn dùng thân phận này xuất hiện tại Nhật Bản, thế nhưng mà chỉ càn hắn không nói rõ ra, thì những người khác cũng không dám tiết lộ thân phận của hắn.
Nhân viên tiếp tân lên tiếng, sau đó không có xen vào chuyện của Diệp Khiêm nữa, tiếp tục đi làm việc của mình.
Cửa thang máy mở ra, Diệp Khiêm trực tiếp bước vào, Lâm Phong cũng đi theo sau hắn.
Hai gã bảo an kia chưa từng nhìn thấy Lâm Phong, bất quá bọn họ có thể cảm giác được sát khí mạnh liệt từ trên người Lâm Phong.
Tuy bọn họ không phải là thành viên Nanh Sói, nhưng nhân viên của công ty bảo an Thiết Huyết cũng trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất, nên bọn họ có thể cảm giác được khí khí tức khủng bố từ trên người Lâm Phong.
Loại khí tức này, trong khi bọn họ huấn luyện cũng đã từng cảm thụ qua, trên người những huấn luyện viên phụ trách huấn luyện bọn họ đều có loại sát khí này, chỉ có điều so với Lâm Phong thì không có mạnh liệt như vậy mà thôi.
Bất quá, theo bọn họ, loại người giống như Diệp Khiêm có cao thủ như vậy ở bên cạnh đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Thang máy dừng lại tại tầng hai mươi tám.
Cửa thang máy vừa mở ra, Diệp Khiêm liền trông thấy trong hành lang toàn là người đến người đi, một mảnh bề bộn của dấu hiệu công việc quá nhiều.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Diệp