Nếu như thời gian có thể quay trở lại thì Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không ngốc nói như vậy, hắn thật sự thật không ngờ Bách Địa Phong vậy mà lại không biết xấu hổ như vậy.
Đây là lời nói lễ phép mang tính khách sáo tính mà thọi chẳng lẽ Bách Địa Phong nghe không hiểu hay sao? Cho bất kỳ một người thông minh nào, cũng sẽ không biết xấu hổ theo sau như thế.
Thế nhưng mà, Bách Địa Phong vẫn nghiêm mặt đáp ứng, hơn nữa còn bày ra một bộ dạng không thể từ chối.
Cho dù Diệp Khiêm có phiền muộn thì cũng không được gì, lời đã nói ra khỏi miệng, không thể thu trở lại a.
Đã giả bộ khách sáo, thì cũng chỉ có thể tiếp tục giả bộ mà thôi.
Nhìn thấy biểu hiên của Diệp Khiêm, Lâm Phong cùng Tống Nhiên có chút muốn cười, Lâm Phong còn tiến đến bên tai Diệp Khiêm, nhẹ giọng nói: "Tự gây nghiệt!"
Diệp Khiêm bất đắc dĩ trợn nhìn Lâm Phong, mặc kệ hắn.
Ra khỏi tòa nhà tập đoàn Hạo Thiên, Diệp Khiêm nhìn Bách Địa Phong, hỏi: "Bách Địa tiên sinh, thích ăn đồ dạng gì? Cơm Tây, cơm Tàu hay là cơm Nhật Bản?"
"Tôi biết một nhà hàng Nhật Bản mới mở, hơn nữa tôi còn có thẻ khách VIP ở chỗ đó, không bằng chúng ta đi tới đó a.
Đã đến Nhật Bản tất nhiên phải nếm thử đặc sắc Nhật Bản, thân là chủ nhà, bữa cơm này không bằng để tôi mời khách a." Bách Địa Phong nói.
"Nếu Bách Địa tiên sinh ưa thích món ăn Nhật Bản thì anh cứ lái xe đi ăn a.
Tôi là người nhớ tình bạn cũ, tôi thích món cơm Tàu hơn." Diệp Khiêm nói.
"Ha ha, đã Diệp tiên sinh ưa thích món cơm Tàu, vậy do Diệp tiên sinh làm chủ rồi, dù sao Diệp tiên sinh cũng là khách, chủ theo ý khách nha." Bách Địa Phong vẫn quyết tâm muốn cùng đi ăn cơm, hắn đương nhiên không phải thật sự muốn cùng Diệp Khiêm đánh lên quan hệ gì, chẳng qua là muốn cùng Diệp Khiêm tiếp xúc nhiều một chút, khiến cho Diệp Khiêm mất mặt mũi thêm vài lần.
"Vậy đi thôi." Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói.
"Mọi người cứ đi trước, tôi lái xe theo sau là được rồi." Bách Địa Phong nói.
Diệp Khiêm có chút nhún vai, gật đầu đáp ứng.
Diệp Khiêm tự nhiên là không cần phải giả bộ trang bức mời Bách Địa Phong đi cùng hắn rồi, hắn xem như lĩnh giáo bản lĩnh không biết xấu hổ của Bách Địa Phong rồi, sợ nói ra câu đó, thì Bách Địa Phong lại thật thà di cùng hắn rồi.
trước khi xuống lầu, Tống Nhiên đã gọi điện thoại cho Ngô Hoán Phong, xe cũng đã sớm đậu tại cửa ra vào.
Hắn là cận vệ của Tống Nhiên, tự nhiên cũng chịu trách nhiệm chuyện lái xe.
Trên xe có hệ thống tự tìm đường, tuy Ngô Hoán Phong chỉ có một cánh tay, nhưng lái xe lại không có vấn đề gì.
Mở cửa xe đi vào ngồi xuống, Diệp Khiêm nói với Ngô Hoán Phong một tiếng, Ngô Hoán Phong liền lái xe chay ra khỏi khu vực tập đoàn Hạo Thiên.
Lâm Phong tự nhiên là ngồi ở trên vị trí tay lái phụ, chỗ ngồi phía sau để lại cho Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên.
Lúc nhìn thấy Lâm Phong, Ngô Hoán Phong rõ ràng có chút sửng sốt, đó là một loại phản ứng bản năng, một loại bản năng đề phòng đối với cường giả.
Từ khi Ngô Hoán Phong mất đi cánh tay, vẫn đảm nhiệm chức vụ bảo tiêu của Tống Nhiên, vì bảo đảm sự an toàn của Tống Nhiên, lòng cảnh giác của Ngô Hoán Phong so với những thành viên Nanh Sói khác thì mạnh hơn rất nhiều, đối với năng lực cảm giác nguy hiểm cũng vượt xa người khác.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng sát ý đậm đặc từ trên người Lâm Phong phát ra, cho dù là Lâm Phong đã tận lực che giấu, nhưng vẫn còn mãnh liệt như thế.
Dù sao, Lâm Phong là người đã trải qua huấn luyện tàn khốc, vô số lần tìm đường sống từ trong chỗ chết, hơn nữa hắn còn là thủ lĩnh tổ chức sát thủ Thất Sát, sát khí trên người hắn là do quanh năm suốt tháng tích lũy xuống, sẽ không bởi vì hắn tận lực che giấu liền biến mất sạch sẽ.
"Chị Nhiên, Hoán Phong, giới thiệu cho hai người một chút, vị này là thủ lĩnh Thất Sát, đại danh đỉnh đỉnh Thất Sát Lâm Phong." Diệp Khiêm giới thiệu nói.
"Tôi bây giờ là bảo tiêu của Diệp tổng!" Lâm Phong có chút cười cười, nói.
Sau đó quay đầu nhìn Tống Nhiên, nói: "Tống tiểu thư đại danh như sấm bên tai, tôi đã sớm nghe thấy rồi, hạnh ngộ hạnh ngộ!"
"Lâm tiên sinh nói quá lời, tên của tôi không đáng nhắc tới a." Tống Nhiên nói, "Ngược lại là Lâm tiên sinh, thân là thủ lĩnh Thất Sát, tôi đã ngưỡng mộ đã lâu ah."
"Mọi người cũng đừng có khách sáo nữa, đều là người một nhà." Diệp Khiêm nói, "Lần này anh Lâm tới đây trợ giúp chúng ta, là đồng bọn hợp tác chiến lược của Nanh Sói chúng ta."
Đồng bọn hợp tác chiến lược? Dùng tư này để hình hình thật khiến cho Lâm Phong có chút chịu không nổi, càng nghe càng cảm thấy giống như là hai quốc gia liên minh với nhau vậy.
Bất quá, danh xưng đúng với thực, hình dung rất thoả đáng.
"Phi Thiên Lang Ngô Hoán Phong, một tay phi đao xuất thần nhập hóa, tôi sùng bái đã lâu ah.
Lúc trước xem phim truyền hình, tôi đặc biệt ưa thích "tiểu Lý phi đao", hâm mộ tuyệt kỹ phi đao của Lý Tầm Hoan.
Hôm nay, Ngô huynh đệ có thể nói là "tiểu Lý phi đao" phiên bản hiện đại, tôi quả thật hâm mộ a.
Có cơ hội, anh Ngô nhất định phải chỉ giáo tôi một chút a, ta đối với phi đao rất có hứng thú, còn hi vọng anh Ngô vui lòng chỉ giáo nha." Lâm Phong tự đáy lòng nói.
Lời Lâm Phong nói đều là lời nói thật lòng, hắn cũng từng luyện tập phi đao, thế nhưng mà hiệu quả lại cũng không quá lý tưởng, luôn có cảm giác thiếu chút gì đó.
Phi đao cũng không phải dễ dàng luyện thành như vậy, đối với phương diện vận dụng khí lực phải phi thường chú ý, Lâm Phong lại có quá nhiều để làm, nên không có khả năng chuyên chú luyện tập phi đao, cho nên hắn chỉ có thể xem là thái điểu.
Tuy hắn không có nhìn thấy tuyệt kỹ phi đao của Ngô Hoán Phong, nhưng căn cứ vào tư liêu mà hắn sưu tập được, hắn tin tưởng phi đao của Ngô Hoán Phong vô cùng lợi hại.
"Lâm tiên sinh quá khen, đây bất quá chỉ là con nít làm xiếc mà thôi, không thể nhập vào pháp nhãn của Lâm tiên sinh a.
Tôi đã nghe qua Vô Thanh Sát Nhân Thuật của Thất Sát quỷ thần khó lường, có thời gian cũng mong Lâm tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn." Ngô Hoán Phong nói.
Ha ha cười cười, Lâm Phong nói: "Nhất định nhất định, hiện tại chúng ta đều là người một nhà, giúp nhau học tập đó là chuyện nên làm.
Chỉ có học tập mới có thể khiến chúng ta tiến bộ, chúng ta cũng không thể bảo thủ nha.
Ha ha.
Ngô