Trong nội tâm của Diệp Khiêm, kỳ thật hắn biết rõ tại sao Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe phải làm như vậy, chỉ là hắn không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xuất hiện.
Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Diệp Khiêm không hy vọng xuất hiện cục diện như vậy, cũng không hy vọng xuất hiện kết quả như vậy.
Mượn lần trước nội loạn Nanh Sói mà nói a, kỳ thật nếu như phải nói tiếp, thì Diệp Khiêm có lẽ còn phải cảm kích Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe.
Lúc trước Chu Chí với tư cách là thủ lĩnh Lang Vẫn, không tiếp nhận sự điều phối của Diệp Khiêm, chuyện này đã tạo thành khốn nhiễu rất lớn đối với Diệp Khiêm.
Vô luận là tổ chức nào, một khi quyền lợi không thể tập trung, thì tất sẽ làm cho nội bộ không ổn định.
Chuyện này cũng giống như là hoàng quyền, nếu như hoàng đế không thể đem quyền lực khống chế ở trong tay mình, thì hắn chỉ là một con rối mà thôi.
Tuy Diệp Khiêm còn không đến mức biến thành con rối, nhưng vì có Chu Chí tồn tại nên sự phát triển của Nanh Sói đã bị trì hoãn.
Nếu như Diệp Khiêm muốn phát triển Nanh Sói, thì hắn nhất định phải khống chế tất cả thế lực Nanh Sói.
Mà bởi vì Chu Chí tồn tại, nên Diệp Khiêm vừa phải phát triển Nanh Sói, rồi lại không thể không đề phòng Chu Chí, nếu không một khi không cẩn thận sẽ bị tai hoạ ngập đầu.
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe sở dĩ phản bội Nanh Sói, phần lớn nguyên nhân cũng là vì Chu Chí.
Chu Chí đã lợi dụng đại ca Bạch Thiên Vũ của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, để cho Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng Bạch Thiên Vũ huynh đệ tương tàn, sau cùng thì Bạch Thiên Vũ đã chết ở trong tay người anh em ruột thịt của mình.
Trọng yếu hơn là, Bạch Thiên Vũ đối đãi với Nanh Sói rất chân thành, không thẹn với Nanh Sói, điều này khiến cho Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe bóp méo tư tưởng của mình, quay sang thù hận Nanh Sói.
Bất quá, nói trở lại.
Tuy Chu Chí có dã tâm bừng bừng, nhưng hắn cũng không làm gì có lỗi với Nanh Sói, tuy sự tồn tại của hắn làm cho tốc độ phát triển của Nanh Sói chậm lại, nhưng hắn thủy chung vẫn là khai quốc công thần của Nanh Sói, là hắn đã đặt trụ cột cho Nanh Sói, tất cả những việc hắn làm kỳ thật cũng bởi vì tương lai Nanh Sói mà cân nhắc.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi Chu Chí chết Diệp Khiêm vẫn đem hắn an táng ở trong mộ trung liệt của Nanh Sói.
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe trên danh nghĩa là đối phó Nanh Sói, kỳ thật mục tiêu lớn nhất của hắn bất quá chỉ là Chu Chí mà thôi.
Nói một cách khác, hắn đang giúp trợ Diệp Khiêm giải quyết phần tử không hài hòa ở bên trong Nanh Sói, từ đó khiến cho quyền hành Nanh Sói có thể toàn bộ tập trung đến trong tay Diệp Khiêm, giúp cho Diệp Khiêm có thể điều phối cùng sử dụng tài nguyên Nanh Sói thật tốt, không cần phải bó tay bó chân nữa.
Điểm này, Diệp Khiêm tự nhiên là hiểu rõ ràng, dù cho trước kia không rõ ràng lắm, thì sau khi cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đánh một trận tại Ai Cập, Diệp Khiêm cũng đã triệt để hiểu rõ.
Về phần, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe vì cái gì một mực không chịu trở về Nanh Sói, vì cái gì muốn cùng với Diệp Khiêm quyết một trận chiến sinh tử, thâm ý ở trong đó, chỉ sợ cũng chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi.
Diệp Khiêm không muốn nhìn thấy cục diện như vậy xuất hiện, nhưng hắn lại không thể khống chế, nếu quả thật có ngày đó, chuyện duy nhất Diệp Khiêm có thể làm, cũng chỉ có vô điều kiện đi tiếp thu.
Trầm mặc một lát, Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, nói: "Chuyện của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe anh không cần quan tâm, chuyện giữa tôi cùng anh ấy không ai có thể giúp chúng tôi giải quyết, chỉ có thể dựa vào chính chúng tôi mà thôi.
Y Tác Nhĩ Đức, cám ơn anh đã quan tâm tôi như vậy, bất quá, tôi vẫn hi vọng anh không nên xen vào chuyện giữa tôi cùng anh ấy, tôi không muốn liền ngay cả một tia cơ hội vãn hồi cũng không có."
Y Tác Nhĩ Đức có chút sửng sốt, nhẹ gật đầu, nói: "Tốt, tôi đáp ứng anh.
Bất quá anh cũng phải đáp ứng tôi, nếu như anh ứng phó không được, thì nhất định phải nói với tôi, coi như tôi mất đi mạng sống của mình, tôi cũng sẽ giúp anh.
Chúng ta là bằng hữu, là huynh đệ, không phải sao?"
"Đúng, chúng ta là bằng hữu, là huynh đệ." Diệp Khiêm nói.
"Tốt rồi, trở lại chuyện chính a." Y Tác Nhĩ Đức nói, "Lần này anh gọi điện thoại cho tôi, không phải chỉ để ân cần thăm hỏi thôi chứ? Có chuyện gì thì anh cứ nói đi, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, thì nhất định nghĩa bất dung từ."
"Là như thế này." Diệp Khiêm nói, "Nói đơn giản một chút, tôi muốn đối phó lính đánh thuê Bát Kỳ."
"Bát Kỳ?" Y Tác Nhĩ Đức sau khi có chút sửng sốt, nói, "Thủ lĩnh Bát Kỳ Đằng Tỉnh Thiên Hương không phải đã bị giết chết tại Hoa Hạ sao? Tôi nghĩ, chuyện này cũng là anh gây nên a?"
Bây giờ Đằng Tỉnh Thiên Hương có còn sống hay không, Diệp Khiêm không xác định, dù sao hắn đã đem cô giao cho người Cục Quốc An.
Bất quá, Diệp Khiêm có thể khẳng định chính là, Đằng Tỉnh Thiên Hương tuyệt đối không có khả năng rời khỏi Cục Quốc An Hoa Hạ.
Đám người Cục Quốc An kia cũng không phải là kẻ ăn chay, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng sẽ không ngốc đến nổi đem Đằng Tỉnh Thiên Hương thả đi.
Cho dù không thể lấy được tin tức gì từ trong miệng của Đằng Tỉnh Thiên Hương, thì cũng sẽ đem cô tạm giam lại.
"Tin tưởng anh vẫn còn nhớ rõ lời tôi đã nói trong hội nghị liên hiệp lính đánh thuê thế giới.
Lúc trước tôi đã nói, Hoa Hạ là cố hương của tôi, bất luận tổ chức lính đánh thuê nào tiến vào Hoa Hạ chấp hành nhiệm vụ thì đều phải chào hỏi Nanh Sói trước.
Đây là quy củ của lính đánh thuê thế giới chúng ta, không phải sao? Thế nhưng mà, Đằng Tỉnh Thiên Hương chẳng những không có cùng tôi chào hỏi, mà còn mưu toan đối phó ta, nếu như tôi không làm ra một chút hành động gì, thì chẳng phải là làm yếu đi uy phong của Nanh Sói? Cùng tôi ở chung lâu như vậy, tôi tin tưởng anh cũng biết tính tình của tôi, tôi chính là loại người có ân báo ân, có oán báo oán.
Lính đánh thuê Bát Kỳ đã không đem Nanh Sói để vào mắt, tôi tự nhiên không thể không cho bọn họ một chút giáo huấn, ví dụ giống như là Cáo Bắc Cực vậy." Diệp Khiêm chậm rãi nói.
"Ý của anh là muốn tiêu diệt Bát Kỳ?" Y Tác Nhĩ Đức dừng một chút, hỏi.
"Đúng vậy." Diệp Khiêm nói, "Không chỉ như thế, tôi còn muốn đem thế lực Nanh Sói mở rộng