Đêm đó, Tống Nhiên cố tình muốn Diệp Khiêm lưu lại, bất quá Diệp Khiêm vẫn tìm một cái cớ để rời khỏi.
Hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tống Nhiên là gì, chỉ là hiện tại có quá nhiều chuyện phiền lòng, Diệp Khiêm không có chuẩn bị cũng không có tâm tình kia.
Chính yếu nhất là, trong đầu Diệp Khiêm còn có rất nhiều thứ còn không có hoàn toàn chải vuốt, cho nên, hắn còn phải đi về hảo hảo làm rõ suy nghĩ của mình một chút.
Sau khi cùng Tống Nhiên cẩn thận thảo luận tốt kế hoạch phát triển của tập đoàn Hạo Thiên tại Nhật Bản, Diệp Khiêm mới cáo từ đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, Diệp Khiêm lại để cho Tống Nhiên mau chóng phụ trách an bài cho hắn cùng quan viên chánh phủ Nhật Bản gặp mặt.
Kỳ thật, tại bất kỳ quốc gia nào đều là như vậy, một xí nghiệp muốn có hoàn cảnh phát triển tốt, thì mối quan hệ với chính phủ là tuyệt đối không thể thiếu.
Chỉ khi có được sự ủng hộ của chính phủ, thì mọi chuyện mới có thể làm thuận lợi, đương nhiên, còn phải chuẩn bị ở những phương diện khác.
Cảnh ban đêm đã sớm bao phủ cả thành phố, ánh đèn nê ông lóng lánh bên đường sáng lên rất đặc biệt.
Diệp Khiêm đóng chặt cửa sổ xe lại, chậm rãi chạy trở lại khách sạn, trên đường đi, con mắt của hắn thỉnh thoảng nhìn bốn phía một chút.
Hiện tại có thể nói là mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió đông nữa thôi.
Chỉ cần thành viên tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi đến Nhật Bản, liền có thể đối với lính đánh thuê Bát Kỳ triển khai hành động.
Về phần Yamaguchi Group, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn, phải hoãn lại một chút.
Chờ đợi thành viên Trường Nhạc bang nước Mỹ, Vương Hổ cùng người gia tộc Khố Lạc Phu Tư đến đầy đủ, sau đó thương nghị tốt phương án hành động, mới có thể ra tay được.
Chuyện này cũng cần tốn không ít thời gian, không phải một lần là xong được.
Dù sao Diệp Khiêm cũng không vội, thời gian dài như vậy cũng chờ rồi, cũng không quan tâm chút ít thời gian này.
Chỉ cần có thể cam đoan kế hoạch áp dụng thuận lợi, chờ đợi một chút thì có làm sao? Huống hồ, Diệp Khiêm cũng còn cần chờ đợi ngành tình báo Thất Sát cùng Nanh Sói thu thập một ít tư liệu Hắc Long hội.
Lục lọi trong túi cả buổi, Diệp Khiêm lấy ra một gói thuốc, chuẩn bị rút ra một điếu thuốc để hút, ai ngờ bên trong không còn điếu thuốc nào, vô cùng phiền muộn ném ra ngoài cửa sổ.
Lúc nhìn thấy tấm thiệp mời mà Bách Địa Phong đã đưa, Diệp Khiêm có chút ngẩn người, khóe miệng lập tức hiện ra một bộ dáng tươi cười.
Lấy điện thoại cầm tay ra, Diệp Khiêm bấm số điện thoại Tống Nhiên.
"Chị Nhiên, vừa rồi có một chuyện em đã quên nói với chị." Diệp Khiêm nói.
"Chuyện gì, nói đi." Tống Nhiên đang ngâm trong bồn tắm, nhắm hai mắt, lười biếng đáp.
Nghe được phía đối diện truyền đến tiếng nước ào ào, Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, hỏi: "Chị Nhiên, chị đang tắm hả?"
"Quản nhiều như vậy làm cái gì.
Tranh thủ thời gian nói, có chuyện gì." Tống Nhiên nói.
Có chút bĩu môi, Diệp Khiêm nói: "Tập đoàn Hạo Thiên chúng ta cũng có công ty điện ảnh phải không, không biết có thợ trang điểm nhất lưu nào không?."
"Em muốn thợ trang điểm để làm cái gì? Từ trước đến nay em đều không hóa trang.
Như thế nào bỗng nhiên hỏi chuyện này?" Tống Nhiên có chút ít tò mò hỏi.
Bất đắc dĩ cười cười, Diệp Khiêm nói: "Chẳng qua là em muốn thợ trang điểm hóa trang em thành một người hoàn toàn khác.
Chị cũng biết, em đang ở Nhật Bản là mục tiêu quá rõ ràng rồi, có rất nhiều thế lực đều đang ngó chừng em, có đôi khi muốn làm chuyện gì cũng không được thuận tiện cho lắm, cho nên, em hi vọng dịch dung một chút."
"Chị đã biết." Tống Nhiên nói, "Ngày mai chị sẽ gọi điện thoại cho thợ trang điểm tới.
Còn có chuyện gì khác không? Không có việc gì thì chị gác máy ah."
Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, há to miệng, muốn nói một số lời mập mờ thế nhưng mà lời nói đến bên miệng vẫn đành nuốt xuống.
"Không có việc gì rồi, chị tiếp tục tắm rửa a, em cũng sắp đến khách sạn rồi." Diệp Khiêm nói xong, liền cúp điện thoại.
Vừa mới cúp điện thoại, trong lúc vô tình Diệp Khiêm hướng ra phía ngoài thoáng nhìn, liền trông thấy một thân ảnh quen thuộc.
Đây không phải là thành viên Ẩn Long của Cục Quốc An mà hắn đã gặp tại Jamaica sao? Dừng một chút, Diệp Khiêm giảm bớt tốc độ xe chay theo sau lưng hắn, tiểu tử kia rõ ràng đang rất khẩn trương, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
"Không phải là tiểu tử này chạy đến Nhật Bản tìm kiếm thông tin tình báo gì chứ?" Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.
Kỳ thật, Ẩn Long với tư cách là một chi lực lượng của Cục Quốc An, không chỉ đơn giản đảm đương bảo vệ lãnh đạo Hoa Hạ, phòng ngừa đặc vụ nước ngoài tiến vào Hoa Hạ thu thập tình báo, kỳ thật bọn họ cũng là nhân viên tình báo.
Bọn họ cũng sẽ bị phái tới các quốc gia khác, đảm nhận nhiệm vụ thu thập tình báo.
Bỗng nhiên, từ trong chỗ tối nhảy ra mấy người, toàn thân bọn họ đều bao bộc trong quần áo đen, chỉ chừa một đôi mắt ở bên ngoài, rất giống cách ăn mặc của Ninja ở trong phim ảnh.
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, âm thầm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là Ninja Giáp Hạ? Hoặc là Ninja Y Hạ?"
Bọn họ có khoảng bảy tám người, vừa xuất hiện, liền vung vẩy vũ khí hướng thành viên Ẩn Long chém tới.
Rất hiển nhiên, mấy người này rất am hiểu thuật hợp kích, ngăn chặn tất cả đường lui của thành viên Ẩn Long.
Từ rất xa, Diệp Khiêm tắt đèn xe, đem xe ngừng lại.
Nhìn thấy thuật hợp kích của những người này, thì có lẽ bọn họ là người của lưu phái Ninja Giáp Hạ giống như Tống Nhiên đã từng nói.
Dù sao, Tống Nhiên đã từng nói qua, người lưu phái Ninja Giáp Hạ am hiểu hợp kích.
Bất quá, chuyện này cũng không chính xác cho lắm, Ninja Nhật Bản cũng giống như người tu luyện cổ võ thuật Hoa Hạ vậy, môn phái nhiều không kể xiết, ai biết tiểu tử này đắc tội với ai.
Mấy người bọn họ phối hợp phi thường ăn ý, một chiêu tiếp một chiêu công kích tầng tầng lớp lớp, khiến cho thành viên Ẩn Long ứng phó có chút mệt mỏi.
Dù sao đây là đang ở Nhật Bản, thành viên Ẩn Long biết rõ tình cảnh trước mắt của hắn nguy hiểm cở nào, hắn không dám ham chiến, muốn nhanh chóng rút lui khỏi nơi đây.
Thế nhưng mà, đối mặt sự vây công của mấy người này, hắn căn bản cũng không có cơ hội chạy trốn.
Bất quá, bản thân hắn là người của bộ đội Ẩn Long Cục Quốc An, sức chiến đấu của hắn vẫn không kém.
Đối mặt mấy