Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, tuy đã từng cùng Tạ Đông Bách hợp tác mấy lần, nhưng đối với Diệp Khiêm mà nói, hắn cùng Tạ Đông Bách cũng không có giao tình sâu đậm gì, ở trong thời đại tràn ngập ngươi lừa ta gạt này, Diệp Khiêm không thể không bảo trì tâm phòng bị.
Phúc Thanh Bang lớn như vậy, rồng rắn lẫn lộn, khó tránh khỏi sẽ có một ít phần tử bất lương trộn lẫn ở trong đó, tiết lộ ra tin tức gì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lời nói của Diệp Khiêm thập phần xảo diệu, hời hợt đem Tạ Tử Y kéo đến bên cạnh mình.
Hơn nữa, cũng rất xảo diệu đem chuyện này quy kết là không phải hắn không tin tưởng Phúc Thanh Bang, mà là hắn đang vì Phúc Thanh Bang suy nghĩ, điều tra một chút xem bên trong Phúc Thanh Bang có gian tế hay không.
Lời nói đều đã nói đến phân thượng này rồi, Tạ Tử Y tự nhiên là không có lý do gì để phản đối.
Hơn nữa, đối với những lời nói của Diệp Khiêm, Tạ Tử Y nghe cũng cảm thấy hết sức thoải mái, vì vậy cô liền ghi ra danh sách tên cùng địa chỉ của những người Phúc Thanh Bang biết rõ chuyện của Nghiêm Hàm giao cho Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm cũng đơn giản từ trong miệng Tạ Tử Y hiểu rõ tình hình của những người này một chút, biểu hiện ra ngoài thoạt nhìn tựa hồ không có một người nào bị hiềm nghi.
Bất quá, nếu quả thật là gian tế thì đối phương tự nhiên sẽ phải ngụy trang vô cùng tốt, nếu không thì chẳng phải đã sớm bị phát hiện rồi sao? Chuyện này khiến cho Diệp Khiêm có chút kinh hãi, nếu như chuyện lần này là do gian tế mật báo vậy thì có ý nghĩa là Hắc Long hội đã sớm ra tay với Phúc Thanh Bang rồi, chuyện của Nghiêm Hàm bất quá chỉ là một thu hoạch ngoài ý liệu mà thôi.
"Vì phòng ngừa những chuyện tương tự phát sinh lần nữa.
Nghiêm Hàm, anh tạm thời không thể rời khỏi Nhật Bản rồi, đợi đến lúc tôi điều tra rõ ràng mọi chuyện, lại nghĩ biện pháp đưa anh rời khỏi Nhật Bản." Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp, "Tạ tiểu thư, tin tức Nghiêm Hàm ở chỗ này em tạm thời cũng đừng nói cho bất luận kẻ nào, em có thể làm được chứ?"
Nhẹ gật đầu, Tạ Tử Y nói: "Dạ, anh cứ yên tâm, em biết phải làm như thế nào."
"Mặc Long, mày chiếu cố tốt cho Nghiêm Hàm, có chuyện gì thì nhớ thông báo cho tao biết." Diệp Khiêm nói, "Nói như thế nào thì Nghiêm Hàm cũng là thủ hạ của Hoàng Phủ Kình Thiên, chúng ta cũng phải cho lão đầu tử này một chút mặt mũi, huống chi..." Nói đến đây, Diệp Khiêm cũng không có nói tiếp.
Ngụ ý đã rất rõ ràng rồi, dù sao Hoàng Phủ Kình Thiên là người Mặc Giả Hành Hội, cũng có thể xem như là thủ hạ cùng ân nhân của Mặc Long, trợ giúp người của ông ấy một chút cũng là chuyện nên làm.
Đang khi nói chuyện, âm thanh điện thoại của Tạ Tử Y bỗng nhiên vang lên.
Tạ Tử Y lấy điện thoại ra nhìn một chút, sau đó nói với Diệp Khiêm: "Là Vưu sư gia gọi tới, tin tưởng ông ấy đã biết chuyện xảy ra tại bến tàu rồi."
"Em nghe máy đi, bất quá đừng đem tin tức Nghiêm Hàm ở chỗ này nói cho ông ấy biết." Diệp Khiêm nói.
Bởi vì lúc trước đã được Diệp Khiêm giải thích, cho nên Tạ Tử Y cũng không có suy nghĩ nhiều, bắt máy, phía đối diện liền truyền đến âm thanh có chút sốt ruột của Vưu Hiên.
"Đại tiểu thư, tôi nghe nói bến tàu đã xảy ra chuyện? Mọi người không có sao chứ? Người kia? Không có chuyện gì chứ?" Vưu Hiên nói, "Người đó là do Diệp tiên sinh giao cho chúng ta, nếu như xảy ra chuyện gì thì mặt mũi của Phúc Thanh Bang chúng ta sẽ mất hết ah.
Hơn nữa, chúng ta cũng không thể có lỗi với Diệp tiên sinh ah."
"Hiện tại đã không có việc gì rồi, anh ấy cũng chỉ bị vài vết thương nhỏ mà thôi." Tạ Tử Y nói.
"Có biết những người kia là ai không?" Vưu Hiên hỏi.
"Không biết, bất quá con sẽ điều tra, dám ở địa bàn Phúc Thanh Bang nháo sự, nếu như không tra ra rõ ràng, thì chuyện này đối với Phúc Thanh Bang chúng ta sẽ là một sự vũ nhục rất lớn a." Tạ Tử Y nói.
"Đúng vậy a, chuyện này hãy giao cho tôi xử lý a, tôi sẽ đem thân phận của những người đó nguyên một đám móc ra." Vưu Hiên nói, "Đúng rồi, mọi người bây giờ đang ở đâu? Bên bến tàu xảy ra chuyện như vậy, rất có thể là do bên trong Phúc Thanh Bang chúng ta xuất hiện vấn đề gì rồi, chúng ta cũng không thể lại để cho những chuyện tương tự phát sinh lần nữa a.
Đại tiểu thư hãy đem địa chỉ nói cho tôi biết, tôi sẽ phái thêm một ít nhân thủ đi qua bảo hộ."
Tạ Tử Y quay đầu nhìn Diệp Khiêm, Diệp Khiêm liền lắc đầu.
Vưu Hiên cũng là người biết rõ chuyện của Nghiêm Hàm, Diệp Khiêm không thể không hoài nghi hắn a.
Mặc dù những lời hắn vừa mới nói không chê vào đâu được, nhưng cũng rất có thể là hắn cố ý nói ra, mục đích là vì bảo đảm thân phận của mình không bị bóc trần, thuận tiện dò xét vị trí của Nghiêm Hàm.
Bất quá, lời hắn nói cũng hợp tình hợp lý, cũng không thể bởi vì những lời nói kia, Diệp Khiêm liền hoài nghi hắn, đó là rất không công bình.
"Hiện tại anh ấy rất an toàn, con cũng đã thông tri cho Diệp tiên sinh.
Nghiêm Hàm tạm thời sẽ do người của Diệp tiên sinh phụ trách bảo hộ, chúng ta vẫn nên mau chóng nghĩ biện pháp đưa anh ấy rời khỏi Nhật Bản a.
Bến tàu xảy ra chuyện như vậy, đã nói lên có người muốn mạng của anh ấy a." Tạ Tử Y nói.
"Như vậy a, cũng tốt, có người của Diệp tiên sinh bảo hộ chắc có lẽ không có vấn đề gì.
Chỉ là, lần này chúng ta thật có lỗi với Diệp tiên sinh rồi.
Đại tiểu thư, cô giúp tôi chuyển cáo Diệp tiên sinh một tiếng, thay tôi nói một tiếng xin lỗi, nói cho Diệp tiên sinh biết, tôi sẽ mau chóng điều tra rõ ràng chuyện này." Vưu Hiên nói.
"Con biết rồi." Tạ Tử Y nói, "Vưu sư gia, nếu như không còn chuyện gì thì con cúp máy a."
"Tốt, tốt, gặp lại sau." Vưu Hiên nói xong, liền cúp điện thoại.
Có chút nhíu mày, Vưu Hiên lại gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Nhìn Mặc Long, Diệp Khiêm nói: "Mặc Long, nơi đây giao lại cho mày, tao đi trước." Sau đó lại nhìn Nghiêm Hàm một chút, nói: "Anh cũng chú ý một chút, đừng tùy tiện đi ra ngoài.
Anh chết không sao, nhưng nếu để cho Nanh Sói mất mặt