"Lão đại!" Mặc Long kêu một tiếng, nói: "Người cũng đã đến gần đủ rồi."
"Đại ca, hết sức xin lỗi, cha em vì phải chiêu đãi những đường chủ Phúc Thanh Bang, cho nên không thể tự mình đi ra nghênh đón, còn hi vọng đại ca đừng nên trách." Tạ Tử Y nói.
Những lời nói này, bất quá chỉ là lời nói tràng diện mà thôi, Diệp Khiêm cũng sẽ không xem là thật.
Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Em đã gọi anh là đại ca rồi, vậy chúng ta cần gì phải khách khí như vậy? Đây là đại hội của Phúc Thanh Bang, anh chỉ đến xem mà thôi.
Bất quá, tràng diện này lại thập phần long trọng a, tập trung nhiều người như vậy, không sợ khiến cho cảnh sát sảnh đông kinh chú ý sao?"
"Kỳ thật, hàng năm Phúc Thanh Bang đều tổ chức đại hội hai lần, bất quá, chỉ làm tương đối mà thôi.
Lần này là do đích thân Vưu Sư Gia phân phó, nói bây giờ là thời kì phi thường đặc biệt, nhất định phải thập phần cẩn thận, cho nên mới an bài như vậy." Tạ Tử Y nói.
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm trầm ngâm một lát, Vưu Hiên làm ra an bài như vậy, chắc chắn là không muốn đem Phúc Thanh Bang tiêu diệt rồi, rõ ràng là muốn làm một bộ dạng cho Diệp Khiêm xem nha.
Nhàn nhạt cười cười, Diệp Khiêm nói: "Vưu Sư Gia nghĩ thật đúng là chu đáo a, hoàn toàn chính xác, hiện tại tình thế Nhật Bản thập phần khẩn trương, hơn nữa còn bị Hắc Long hội nhìn chằm chằm, vẫn nên coi chừng thì tốt hơn."
"Đúng rồi, đại ca, chuyện điều tra gian tế như thế nào rồi?" Tạ Tử Y hỏi.
"Tối hôm qua lúc anh đi đến nhà Triệu đường chủ, thì ông ấy đã bị người khác giết chết.
Bất quá, sau đó Vưu Sư Gia chạy tới, thay bọn anh xử lý tốt chuyện này, hơn nữa, Vưu Sư Gia cũng đã nói Triệu đường chủ chính là gian tế.
Cho nên, anh nghĩ Vưu Sư Gia vội vã để cho Tạ bang chủ tổ chức đại hội Phúc Thanh Bang như vậy, hẳn là thương lượng nên làm như thế nào để bắt được gian tế a." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
Lông mày của Tạ Tử Y có chút nhíu lại một chút, nói: "Không có khả năng, Triệu đường chủ đối với Phúc Thanh Bang từ trước đến nay đều trung thành và tận tâm, xuất sinh nhập tử, như thế nào lại là gian tế? Hơn nữa, Triệu đường chủ còn từng cứu em cùng cha em một mạng, ông ấy tuyệt đối không phải là người như thế."
"Chuyện cụ thể anh cũng không biết, đợi tí nữa họp, chắc có lẽ Vưu Sư Gia sẽ nói tới chuyện này, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng a." Diệp Khiêm có chút nhún vai, nói.
"Em tuyệt đối sẽ không tin tưởng, tuyệt đối không tin Triệu đường chủ chính là gian tế.
Huống hồ, nếu như ông ấy thật là gian tế thì tại sao lại bị người khác giết chết? Đây nhất định là gian tế vì muốn che giấu âm mưu của mình, cho nên giá họa cho Triệu đường chủ." Tạ Tử Y kiên quyết nói.
"Cũng có thể nói, là Hắc Long hội vì sợ gian tế bộc lộ ra âm mưu của bọn họ, hoặc là những gian tế khác, cho nên, mới giết người diệt khẩu." Lâm Phong nói.
Tạ Tử Y vốn đối với Lâm Phong có chút thành kiến, hôm nay lại nghe thấy hắn làm trái ý mình, trong nội tâm lại càng cảm thấy không vui, lạnh lùng hừ một tiếng, Tạ Tử Y nói: "Đây là chuyện của Phúc Thanh Bang chúng tôi, không tới phiên anh quản.
Còn có, bất kể như thế nào, tôi cũng tuyệt đối sẽ không tin Triệu đường chủ chính là gian tế."
Lâm Phong ngượng ngùng nở nụ cười một chút, biết điều ngậm miệng lại.
Những lời nói của Tạ Tử Y khiến cho Lâm Phong không biết phải nói cái gì cho phải, nếu như hắn không phải cùng Tạ Tử Y từng có quan hệ, thì cũng sẽ không khó xử như thế này.
Chỉ là, ở trong lòng Lâm Phong, hắn vẫn cảm thấy hắn thiếu nợ Tạ Tử Y, cho nên hắn mới chịu đựng để cho cô phát tiết một chút.
Diệp Khiêm cũng không ngờ rằng Tạ Tử Y lại bướng bỉnh như vậy, bản ý của hắn là đến xem Vưu Hiên đến cùng muốn đùa nghịch trò gì, nếu như Tạ Tử Y quá xúc động chỉ sợ sẽ hỏng việc.
Thế nhưng mà, những lời này, Diệp Khiêm lại không thể nói rõ, bằng tính tình của Tạ Tử Y, nếu như Diệp Khiêm nói ra Vưu Hiên mới là gian tế thì đoán chừng nha đầu kia sẽ lập tức vọt lên đánh chết hắn.
Nhìn Mặc Long, Diệp Khiêm cho hắn một cái ánh mắt.
Nếu như nói bây giờ có người nào có thể trấn trụ được Tạ Tử Y, thì đoán chừng cũng chỉ có Mặc Long mà thôi, lời nói của tiểu tử này, tin tưởng Tạ Tử Y có lẽ sẽ nghe.
Mặc Long tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt Diệp Khiêm, nhẹ gật đầu, kéo Tạ Tử Y một chút, Mặc Long nói: "Tốt rồi, người ở bên trong vẫn đang chờ chúng ta, chúng ta hãy đi vào rồi nói chuyện tiếp."
Mặc Long đã lên tiếng, Tạ Tử Y tự nhiên là không có lý do để làm khó dễ nữa, bất quá cô vẫn tức giận trừng Lâm Phong, sau đó nói với Diệp Khiêm: "Đại ca, chúng ta vào đi thôi." Lâm Phong có chút nhếch miệng, đi theo sau lưng Diệp Khiêm, hướng trong quán trà đi vào.
Lúc trước Lâm Phong cho ra lựa chọn như vậy, kỳ thật cũng không có gì đáng trách, cho dù lúc trước hắn không tuyển chọn rời khỏi, thì cũng không nhất định có thể ở cùng với Tạ Tử Y, bởi vì, dù sao giữa hai người bọn họ còn có một Tạ Đông Bách.
Bất quá, dù sao cũng là do Lâm Phong bỏ cuộc trước, Tạ Tử Y trách cứ hắn, cũng không phải là chuyện gì đáng trách.
Chuyện duy nhất Lâm Phong có thể làm chính là lựa chọn trầm mặc, để cho Tạ Tử Y phát tiết một chút hận ở trong lòng cô đối với hắn.
Dù sao đã từng yêu nhau điên cuồng, Tạ Tử Y không có khả năng đối với Lâm Phong một chút cảm giác cũng không có, chỉ là, hiện tại cô đã có Mặc Long rồi, cô đã rất thỏa mãn.
Bất quá, lúc nhìn thấy Lâm Phong, vẫn khó tránh khỏi câu dẫn ra một số hồi ức có chút không thoải mái ở trong đầu cô, nên cô phát tiết một chút cũng là chuyện rất bình thường.
Tiến vào trong quan trà, những người lãnh đạo trọng yếu của Phúc Thanh Bang trên cơ bản đã đến đủ.
Chính giữa đại sảnh, đặt một cái ghế dựa Long đầu, tượng trưng cho vị trí lão đại.
Sau đó, phía dưới phân hai hàng trái phải, theo như trình tự bối phận ngồi xuống; sau lưng, đặt một ít ghế đẩu, là chuẩn bị cho những tiểu đệ đi theo những người đại ca này.
Lúc Diệp Khiêm đi vào, hầu hết chỗ ngồi đã ngồi đầy người, chỉ có một vị trí là không