Gặp chuyện bất loạn, là một trong những yếu tố cần thiết của một người lãnh đạo hợp cách.
Không thể nghi ngờ, Thiên Diệp Thanh Cầm có thể xem là một người lãnh đạo thành công, nếu như lính đánh thuê Bát Kỳ tiếp tục để cho cô ấy lãnh đạo thì sẽ càng thêm huy hoàng.
Chỉ là, cô ấy đã không còn có cơ hội để thi triển tài hoa của mình nữa rồi.
Tuy Thiên Diệp Thanh Cầm cũng không biết rõ, lần này là người nào tới đây công kích lính đánh thuê Bát Kỳ, nhưng cô vẫn có thể nhanh chóng phản ứng, vừa chỉ huy thủ hạ ứng chiến, vừa phân tích tình thế trước mắt.
Nơi này là Nhật Bản, Hắc Long hội có thế lực rất cường đại, dù cho hiện tại đảng chấp chính là Đảng Dân Chủ (JDP), là tử địch của Hắc Long hội, nhưng nhìn thấy tổng tuyển cử sắp diễn ra, tin tưởng Đảng Dân Chủ (JDP) cũng không hy vọng phát sinh chuyện như vậy, phá hư hình tượng của bọn họ trong lòng dân chúng.
Nếu như lính đánh thuê Bát Kỳ bị tiêu diệt, mà bọn họ lại tìm không ra hung thủ thì sẽ khiến cho dân chúng Nhật Bản khủng hoảng, đến lúc đó hình tượng của bọn họ sẽ hoàn toàn bại hoại.
Hơn nữa, cho dù Đảng Dân Chủ (JDP) chỉ muốn làm một ít công phu mặt ngoài, thì dưới áp lực thật lớn của Hắc Long hội sẽ khiến cho bọn họ nhất định phải xuất ra một điểm hành động mang tính thực chất.
Hoàn toàn chính xác, thời gian kéo càng lâu, đối với lính đánh thuê Bát Kỳ lại càng có lợi.
Trái lại, đối với Diệp Khiêm mà nói, thời gian kéo quá dài, thì sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái.
"Đằng Điền, anh hãy đi chỉ huy một chút, tôi sẽ lập tức liên hệ với Hắc Long hội, để cho bọn ho mau chóng phái người tới viện trợ.
Xem tình hình bây giờ, chỉ sợ tin tức mà Hắc Long hội lấy được là tin tức giả rồi, theo tôi đoán thì những người đang tấn công chúng ta là thành viên Nanh Sói." Thiên Diệp Thanh Cầm nói, "Hỗn đãn, thám tử của Hắc Long hội đều ăn cứt lớn lên hay sao mà ngu như vậy, dám nói là Nanh Sói ba ngày sau mới tấn công chúng ta, hừ, về sau lại tìm lũ này tính sổ."
Đằng Điền Cương vội vàng tất cung tất kính lên tiếng, bắt đầu tổ chức thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ kháng địch, phải đem địch nhân đuổi ra khỏi căn cứ lính đánh thuê Bát Kỳ, sau đó kéo dài thời gian, chờ viện trợ.
Nhìn thấy Thiên Diệp Thanh Cầm hướng trong phòng đi tới, Diệp Khiêm ra lệnh một tiếng, dẫn đầu vọt lên đi vào.
Những thủ vệ bên cạnh Thiên Diệp Thanh Cầm chưa kịp phản ứng thì đã bị thành viên Nanh Sói tiêu diệt.
Thiên Diệp Thanh Cầm rõ ràng có chút kinh ngạc, lông mày có chút nhíu lại, nhìn Diệp Khiêm, nói: "Lang Vương Diệp Khiêm, hừ, tới nhanh ah."
"Là do phản ứng của cô chậm mà thôi." Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói, "Thiên Diệp Thanh Cầm, con gái của Thiên Diệp Trọng Phu Nhị đương gia Hắc Long hội, Ninja lưu phái Ninja Giáp Hạ, tôi còn tưởng rằng là một hung thần ác sát Mẫu Dạ Xoa, không ngờ rằng cô lại là một đại mỹ nhân."
"Anh đã nói nói xinh đẹp, sao anh lại nhẫn tâm dẫn người tới giết chết tôi a?" Thiên Diệp Thanh Cầm cười một tiếng, nói, "Chỉ cần anh lập tức rời đi, hơn nữa để Nanh Sói quy thuận Hắc Long hội, thì tôi có thể đảm bảo cho anh hưởng vinh hoa phú quý hết cả đời.
Hơn nữa, tôi cũng sẽ thuộc về anh."
Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà tiêu chí, nói: "Vậy sao? Tôi thấy không bằng như vậy, cô để cho Hắc Long hội quy thuận Nanh Sói, tôi cam đoan cô có thể hưởng vinh hoa phú quý hết cả đời, hơn nữa, cô cũng có thể ở bên cạnh tôi.
Cô thấy thế nào?"
Thiên Diệp Thanh Cầm lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Nằm mơ.
Diệp Khiêm, tôi nghĩ anh có lẽ hiểu rất rõ ràng, nơi đây là Nhật Bản, cho dù Nanh Sói có lợi hại thế nào, cũng không phải là đối thủ của Hắc Long hội, tôi khuyên anh vẫn nên thức thời một chút.
Nếu không, sẽ đưa tới cho mình tai hoạ ngập đầu, đến lúc đó anh cũng đừng có trách tôi."
"Tôi nghĩ cô đã nói sai rồi? Hiện tại trong tay tôi có súng, mạng của cô cũng nằm trong tay tôi, người có tai hoạ ngập đầu hẳn là cô a." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
"Hừ, không thể tưởng được đường đường Lang Vương Diệp Khiêm, đại nhân vật sất trá giang hồ, vậy mà lại khi dễ một cô gái yếu đuối giống như tôi.
Hơn nữa, còn lấy nhiều khi ít, nếu chuyện này truyền đi thì không sợ bị người khác chê cười sao?" Thiên Diệp Thanh Cầm nói, "Tôi đã sớm nghe nói, công phu của Lang Vương Diệp Khiêm rất cao minh, hơn nữa còn thương hương tiếc ngọc, hôm nay xem ra cũng không hơn gì cái này.
Không biết Diệp tiên sinh có dám cùng tôi đánh cuộc một lần hay không?"
Diệp Khiêm nhàn nhạt cười, nói: "Không cần khích tướng tôi làm gì, chỉ vô dụng mà thôi, tôi là người có da mặt tương đối dày, từ trước đến nay tôi cũng không cho rằng mình là chính nhân quân tử, chuyện hèn hạ vô sỉ tôi làm cũng không ít.
Hiện tại cán cân thắng lợi đã nghiêng về phía bên tôi, cô cảm thấy tôi còn cần phải cùng cô đánh cuộc sao? Tôi biết rõ cô đang suy nghĩ cái gì? Nếu như tôi không biết rõ cô thì hôm nay tôi cũng sẽ không đến đây.
Tốt, tôi cho cô một cơ hội, cô nói, đánh cuộc như thế nào?"
"Tôi và anh đều là người lãnh đạo, tôi tin tưởng anh cũng không hy vọng thủ hạ của mình mất mạng a? Cuộc chiến lần này hãy lấy kết quả đơn đả độc đấu giữa tôi cùng anh để quyết định thắng bại, nếu như anh thắng, tôi sẽ lập tức để cho thủ hạ buông tha chống cự, mặc cho xử trí.
Đương nhiên, tôi cũng sẽ tùy ý để cho anh xử lý, ngươi muốn xử lý tôi thế nào cũng được.
Nếu như anh thua thì anh chỉ cần đáp ứng tôi một cái điều kiện là được, chính là lấy tôi, sau đó gia nhập Hắc Long hội.
Anh thấy thế nào?" Thiên Diệp Thanh Cầm nói.
Thiên Diệp Thanh Cầm rất rõ ràng, tình thế trước mắt đối với cô rất bất lợi, bên ngoài chiến hỏa đã nhen nhóm, hơn nữa còn dưới tình huống lính đánh thuê Bát Kỳ hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị gì, muốn thắng trận chiến này là hy vọng xa vời.
Huống hồ, hiện tại mạng sống của cô cũng nằm trong tay người khác, đối phương tùy thời đều có thể lấy đi cái mạng nhỏ của cô, Thiên Diệp Thanh Cầm cũng không phải là kẻ ngốc, cô biết bây giờ chỉ có đánh bại Diệp Khiêm thì cô mới có hy vọng sống sót.
Về phần an toàn của thủ hạ, cô cũng không có cân nhắc nhiều như vậy.
Bất quá, nếu như có thể thắng Diệp Khiêm, đem một nhân tài như vậy thu nạp đến bên cạnh mình,