Sơn Gia như thế nào cũng thật không ngờ, người đi theo hắn sáu năm, được hắn xem là tâm phúc, lại là người do Tạ Đông Bách an bài đến bên cạnh mình nằm vùng.
Kể từ đó, bố trí của mình tối hôm qua chẳng khác nào toàn bộ ngâm nước nóng rồi, hôm nay xem ra rất khó có thể sống rời khỏi căn phòng này rồi.
Nghìn tính vạn tính, Sơn Gia cũng không có tính toán đến điểm này, hắn không phải là thua ở trong tay người khác, mà là thua vì quá tự tin, thua ở chỗ đánh giá thấp Tạ Đông Bách.
Từ trong tay Giao Côn tiếp nhận tài liệu phạm tôi của Sơn Gia, Tạ Đông Bách lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Sơn Gia, ông còn có lời gì để nói?".
Truyện Điền Văn
"Tôi không còn lời nào để nói, chỉ trách tôi đã đánh giá anh quá thấp.
Tạ tiểu tử, anh thắng." Sơn Gia chán nản nói.
Vẻ tự tin trên khuôn mặt hắn đã biến mất hoàn toàn.
"Với số chứng cứ phạm tội này đã đủ để cho ông chết trên 100 lần rồi, huống hồ, ông còn có ý đồ mưu phản.
Ông nói đi, muốn tôi xử trí ông như thế nào?" Tạ Đông Bách nói.
Cười lạnh một tiếng, Sơn Gia nói: "Tạ tiểu tử, anh chớ cùng tôi giả mù sa mưa, anh là dạng người gì, tôi so với ai khác đều rõ ràng.
Ra vẻ đạo mạo, hào nhoáng bên ngoài.
Đã đi ra lăn lộn, thì tôi đã sớm đoán được sẽ có kết quả như ngày hôm nay, tôi là người đã có một chân bước vào điện Diêm Vương rồi, anh muốn xứ tôi như thế nào cũng được, nếu như tôi nhíu mày dù chỉ một chút, thì không thể xem là hảo hán."
"Tạ Đông Bách tôi ở trong mắt của ông chính là người như vậy sao?" Trên mặt của Tạ Đông Bách hiện ra vẻ cô đơn, phảng phất giống như rất đau lòng.
Bất quá, theo Diệp Khiêm, thì Tạ Đông Bách đã sớm có tính toán hết rồi, chuyện này chỉ là giả vờ mà thôi, bất quá Tạ Đông Bách vì muốn có được hảo cảm của các đường chủ khác nên mới biểu hiện ra ngoài như vậy mà thôi.
Có chút thở dài, Tạ Đông Bách nói tiếp: "Qua nhiều năm như vậy, tôi một mực không có động tới ông, là vì niệm tình ông là nguyên lão của Phúc Thanh Bang, hơn nữa ông còn vì Phúc Thanh Bang mà trả giá rất nhiều, cho nên tôi hi vọng ông có thể sửa sai.
Thế nhưng mà, cuối cùng ông vẫn đi lên con đường này, hơn nữa ông còn muốn mưu đoạt chức bang chủ.
Tôi biết, chuyện tôi đảm nhiệm chức bang chủ ba lần liên tiếp, ớ trong bang có rất nhiều người bất mãn, tôi cũng tự nhận mình là người không tài không đức, không thể đảm đương chức vụ này; nhưng ông cần gì phải làm như vậy? Chỉ cần ông nói một tiếng với tôi, thì tôi nhất định sẽ từ chức bang chủ.
Thế nhưng mà hôm nay, ông lại làm ra chuyện như vậy, ông bảo tôi phải làm như thế nào đây? Bang có bang quy, nếu như không xử phạt ông, thì về sau tôi làm sao có thể quản lý Phúc Thanh Bang."
"Muốn chém muốn giết thì cứ đến, tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút.
Bất quá, họa không tới người thân, tôi hi vọng anh buông tha người nhà của tôi, bọn họ đều là người vô tội." Sơn Gia nói.
"Sáng nay tôi vừa nhận được tin tức, con của ông, con dâu cùng cháu trai tại nước Mỹ đã bị tai nạn xe cộ, mặc dù bác sĩ đã cố gắng cứu chữa nhưng không có hiệu quả." Tạ Đông Bách nói, "Bất kể nói thế nào, ông cũng là nguyên lão của Phúc Thanh Bang, tôi sẽ không giết ông."
"Anh thật ác độc ah!" Sơn Gia hô một chút đứng lên, nghiêm nghị quát.
Nếu như hắn ngay cả chuyện này đều không rõ thì những năm này hắn coi như là sống uổng phí, cái gì mà bị tai nạn xe cộ, rõ ràng là do Tạ Đông Bách tận lực an bài.
Trảm thảo trừ căn, làm hợp lý thật tốt tuyệt ah.
"Tạ tiểu tử, anh chớ đắc ý, cho dù tôi làm quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh." Sơn Gia nghiêm nghị nói, "Còn mày nữa, Giao Côn, uổng công tao xem mày là người tâm phúc của tao, đối với mày tín nhiệm có thừa, vậy mà mày lại bán đứng tao.
Cho dù chết, tao cũng muốn kéo theo mày làm đệm lưng."
Vừa mới nói xong, Sơn Gia vậy mà chạy vội tiến lên, dao găm trong tay trực tiếp đâm vào lưng của Giao Côn, mũi dao phá lồng ngực mà ra.
Dù sao từ nhỏ hắn đã gia nhập Phúc Thanh Bang, tham gia hơn trăm trậ chiến lớn nhỏ, giết người đối với Sơn Gia mà nói, cũng không coi là gì.
Chỉ là những năm gần đây, rất nhiều chuyện đều không cần hắn tự thân xuất mã, thế nhưng mà cũng không có nghĩa là công phu của hắn hoàn toàn bị phế đi.
Giao Côn bán đứng hắn, hắn tự nhiên là không thể buông tha, cho dù chết, hắn cũng muốn kéo theo Giao Côn làm tấm đệm lưng, không thể để cho Giao Côn giẫm thi thể của hắn bò lên trên được.
Tạ Đông Bách có vẻ mặt lạnh nhạt, hắn cũng không có ý ra tay giúp trợ Giao Côn, hiển nhiên là cố ý muốn để cho Sơn Gia giết chết Giao Côn.
Hết thảy phát sinh quá mức đột nhiên, Giao Côn còn đang đắc chí, cho rằng sắp được leo lên trên, đâu ngờ tới mình vậy mà lại chết ở trong tay Sơn Gia, vẻ mặt không thể tin nổi, cúi đầu nhìn xem lưỡi dao trước ngực của mình, từng giọt máu tươi đang rơi xuống sàn nhà, hắn há to miệng, muốn nói điều gì, tuy nhiên lại nói không nên lời, sau đó thân hình chậm rãi ngã xuống.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài.
Sự âm hiểm của Tạ Đông Bách khiến cho Diệp Khiêm có chút sợ hãi, bất quá, nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy, sẽ không đi trợ giúp Giao Côn.
Bởi vì, ai cũng hiểu rõ, Giao Côn có thể bán đứng Sơn Gia, thì cũng có thể bán đứng mình, Tạ Đông Bách làm như vậy, cũng là chuyện đương nhiên.
Trên thế giới này, vốn cũng không có cái gì gọi là trung thành.
Cái gọi là trung thành, bất quá là thẻ đánh bạc để phản bội không đủ mà thôi.
"Lớn mật, vậy mà dám ở chỗ này giết người, xem ra tôi muốn tha cho ông cũng không được nữa rồi." Tạ Đông Bách hô một chút, đứng lên, phẫn nộ trách mắng, "Người đâu, mau bắt ông ấy lại cho tôi."
Mặc dù Sơn Gia có kinh nghiệm chiến trường phong phú, thế nhưng mà dù sao thì tuổi của hắn đã gần thất tuần, thân thủ tự nhiên là không bằng lúc trước.
Huống hồ, Sơn Gia cũng biết hôm nay mình vô luận làm như thế nào cũng trốn không thoát, nên đành thúc thủ chịu trói.
"Để tôi cho ông chết rành mạch, rõ