Bách Địa Đoàn Tàng vừa mới bước vào tuổi thất tuần, nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn, thân thể khoẻ mạnh, ngyên nhân là do hắn chăm chỉ tu luyện nhẫn thuật.
Nhẫn thuật (Ninja) chính là cổ võ thuật của Hoa Hạ, người Hoa Hạ tu luyện cổ võ thuật chú trọng cũng không phải là dùng để chế địch, mà là vì muốn đột phá cực hạn bản thân, đem tiềm năng bản thân phát huy đến cực hạn.
Bởi vậy, cổ võ thuật có thể xem là một môn công phu dưỡng sinh a.
Mặc dù nói nhẫn thuật là do người Nhật dựa trên cơ sở cổ võ thuật sửa đổi một ít, khiến cho nó càng giống như võ thuật chuyên dùng để giết địch, nhưng năng lực dưỡng sinh của nó vẫn phải có.
Nghe được âm thanh của Bách Địa Phong, Bách Địa Đoàn Tàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Khiêm, có chút nhẹ gật đầu, cũng không nói lời nào.
Cái tư thái kia bày ra vô cùng cao, coi như là lúc nhìn Diệp Khiêm, thì cũng liếc mắt nhìn mà thôi.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, đối với thái độ của Bách Địa Đoàn Tàng cũng không có bao nhiêu phản cảm, tiến lên vài bước, nói: "Vãn bối Diệp Khiêm bái kiến Bách Địa gia chủ."
Tuy là khách khí chào hỏi, bất quá Diệp Khiêm lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có hành lễ, thậm chí ngay cả đầu cũng không có cúi xuống dù chỉ một chút.
Bách Địa Đoàn Tàng mời hắn đến đây, bây giờ lại bày ra thái độ như vậy, Diệp Khiêm đương nhiên cũng không cần cùng hắn nói cấp bậc lễ nghĩa gì, nếu như không phải Diệp Khiêm muốn từ trong miệng Bách Địa Đoàn Tàng hỏi thăm ra một ít tin tức, thì Diệp Khiêm đã quay đầu bỏ đi rồi.
Biểu lộ của Bách Địa Đoàn Tàng có chút khác thường, lông mày có chút nhíu lại, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh không nhẹ, nói tiếp: "Ngồi đi." Sau đó lại đưa ánh mắt chuyển hướng sang Tống Nhiên bên cạnh, biểu lộ hiển nhiên là muốn hòa hoãn hơn rất nhiều, nói: "Tống tiểu thư, cô cũng tới? Đã lâu rồi cô không có đến đây làm khách ah, mấy ngày nay tôi còn thường nhắc tới cô trước mặt Địa Phong, hỏi thăm xem chừng nào thì cô có thể tới đây làm khách."
Dừng một chút, Bách Địa Đoàn Tàng lại cố ý nhìn Bách Địa Phong nói: "Khẳng định lại là cháu khiến cho Tống tiểu thư mất hứng đúng không? Nam tử hán đại trượng phu, có đôi khi phải biết nhường nhịn con gái một chút a.
Tống tiểu thư chính là một cô gái tốt, hơn nữa còn là một nữ anh hùng, cháu phải hảo hảo nắm chắc nha."
Rất hiển nhiên, Bách Địa Đoàn Tàng tựa hồ là cố tình muốn tác hợp Bách Địa Phong cùng Tống Nhiên.
Nếu như Bách Địa Phong có thể cùng Tống Nhiên trở thành một đôi thì đây chính là cường cường liên hợp, đối với Bách Địa gia tộc có lợi ích vô cùng lớn.
Cho dù Tống Nhiên không thể đem tập đoàn Hạo Thiên nhét vào trong gia tộc Bách Địa, thì chỉ cần một nhân tài giống như Tống Nhiên cũng có thể chống lại thiên quân vạn mã, sẽ mang lại lợi ích khổng lồ cho tập đoàn Bách Địa trong tương lai.
Bách Địa Đoàn Tàng biết rõ Tống Nhiên là người Nanh Sói, nhưng lại không biết rõ mối quan hệ giữa Tống Nhiên cùng Diệp Khiêm, hơn nữa, Tống Nhiên vẫn luôn là người quản lý tập đoàn Hạo Thiên, cũng không tính là thành viên chính thức của Nanh Sói.
Diệp Khiêm đối với tiếng Nhật chỉ biết vài chữ trong phim JAV mà thôi, nên đối với những lời Bách Địa Đoàn Tàng nói cũng không hiểu gì.
Nhìn thấy biểu lộ của hắn đối với Tống Nhiên, Diệp Khiêm cũng phát giác được một ít, cảm thấy có điểm giống như là ông bà xem mắt cháu dâu vậy, có chút nhếch miệng, Diệp Khiêm lầm bầm nói hai câu.
"Hậu ái của gia tộc Bách Địa, Tống Nhiên xin tâm lĩnh, chỉ là, Tống Nhiên đã có người trong lòng, cho nên chỉ sợ phải cô phụ hậu ái của gia tộc Bách Địa rồi." Tống Nhiên nói.
"Ah? Tống tiểu thư đã có người trong lòng hả? Không biết là ai? Mà lại có phúc khí lớn như vậy, nếu có cơ hội thì Tống tiểu thư nhất định phải giới thiệu cho tôi nhận thức a." Bách Địa Đoàn Tàng nói.
"Gia gia, người trong lòng của Tống tiểu thư chính là Diệp Khiêm Diệp tiên sinh." Bách Địa Phong nói.
"Vậy sao? Nguyên lai là đại danh đỉnh đỉnh Lang Vương Diệp Khiêm a, thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi ah." Bách Địa Đoàn Tàng quay đầu nhìn Diệp Khiêm, chậm rãi nói
Diệp Khiêm cũng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, lúc thấy Bách Địa Đoàn Tàng nhìn về phía mình, Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, có chút bộ dáng gà mờ.
Bất quá, từ trước đến nay Diệp Khiêm là lợn chết không sợ nước sôi, da mặt so với tường thành cổ Tây An còn dầy hơn, nơi nào sẽ biết xấu hổ là gì a, ngược lại là một bộ dạng rất thản nhiên.
"Bách Địa gia chủ quá khen." Tống Nhiên nói, "Kỳ thật, Tống Nhiên rất muốn tới bái phỏng Bách Địa gia chủ, thế nhưng mà gần đây chuyện trong công ty hơi nhiều, cho nên không có thời gian rảnh để tới bái phỏng Bách Địa gia chủ a.
Hôm nay tôi tới đây có chút vội vàng, liền ngay cả lễ vật cũng không có chuẩn bị, thật sự lại để cho Bách Địa gia chủ chê cười ah."
"Tống tiểu thư không phải là người ngoài, cho nên không cần khách khí như vậy.
Nếu như cô thật sự cầm lễ vật tới, thì sẽ khiến cho tôi mất hứng đó a." Bách Địa Đoàn Tàng nói, "Đến đến, Tống tiểu thư, tranh thủ thời gian ngồi đi." Sau đó Bách Địa Đoàn Tàng nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, nói: "Đã không còn sớm nữa, mọi người cùng nhau ăn cơm a."
"Lần trước tại nhà Bách Địa gia chủ tôi đã được nếm qua hương vị cá sống lát mỏng một lần, vị đạo thật đúng có thể nói là nhất tuyệt a, một mực đều hoài niệm.
Không biết hôm nay tôi có vinh hạnh nếm thử lần nữa hay không?" Tống Nhiên có chút vừa cười vừa nói.
"Ha ha, cô yên tâm, lúc Phong nhi gọi điện thoại cho tôi thì nó đã nhắc tôi nói với đầu bếp chuẩn bị món đó cho cô rồi, nhất định phải làm loại cá sống lát mỏng mà cô thích ăn nhất a." Bách Địa Đoàn Tàng ha ha nở nụ cười một chút, nói.
"Vậy tôi phải cảm tạ Bách Địa Phong tiên sinh rồi." Tống Nhiên nói.
"Tống tiểu thư không cần khách khí như vậy, cô nói như vậy chẳng phải đã xem tôi trở thành người ngoài rồi sao.
Món ăn mà Tống tiểu thư yêu thích, tôi tự nhiên là một mực ghi nhớ ở trong lòng." Bách Địa Phong nói.
Khi dễ Diệp Khiêm không hiểu tiếng Nhật, đồ chó hoang chuyên môn dùng tiếng Nhật để nói chuyện, làm hại Diệp Khiêm cho dù có nghe cũng không hiểu bọn họ đang nói gì.
Diệp Khiêm rõ ràng bày làm ra một bộ dạng giống như không thèm để ý, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên, muốn nghe xem bọn họ nói cái gì, thế nhưng mà nghe vào trong tai