Tuy Diệp Khiêm có ý thức dân tộc rất mãnh liệt, nhưng cũng không phải loại người phong kiến, có tư tưởng bài ngoại.
Một người muốn nâng cao bản thân, một tổ chức muốn phát triển, một dân tộc muốn tiến bộ, như vậy nhất định cần phải có một trái tim biết bao dung, có thể thu nạp sở hữu tất cả mọi thứ để cho mình mình sử dụng.
Đương nhiên, bất quá chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, cũng không có nhiều đạo lý lớn như vậy.
Đối với món ăn Nhật Bản, Diệp Khiêm cũng không có bài xích lớn như vậy, bất luận món ắn nào đồ, bất luận cách làm nào, đều có được đạo lý nhất định của nó.
Chỉ cần nó tồn tại thì đã là hợp lý rồi.
Huống chi, Tống Nhiên vốn là người Nhật Bản, tưởng nhớ món ăn quê nhà là chuyện đương nhiên, cũng giống như Diệp khiêm vậy, tuy thời gian hắn sống ở nước ngoài nhiều hơn so với ở quê hương, thế nhưng mà hắn vẫn quyến luyến món ăn quê nhà.
Đây là một loại tình cảm nhớ nhà, không quan hệ đến những chuyện khác.
Nhà hàng này Nhật Bản này bố trí phi thường ưu nhã, vừa mới đi vào, liền phảng phất giống như đưa thân vào bên trong văn hóa Nhật Bản, bốn phía xung quanh đều là hình ảnh dân tộc Nhật Bản.
Lúc Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên dắt tay đi vào trong quán, ánh mắt của tất cả những người đang dùng cơm ở đại sảnh đều chuyển dời đến trên người bọn họ, bất quá chỉ là vội vàng thoáng qua mà thôi, sau đó liền tiếp tục vùi đầu cùng người ngồi cùng bàn nói chuyện.
Vừa vào trong quán liền có nhân viên phục vụ chạy ra đón chào, cung kính cúi người chào, hỏi thăm bọn họ có yêu cầu gì.
Diệp Khiêm cũng không có cân nhắc nhiều như vậy, nói: "Cho tôi một gian phòng."
Hắn dùng tiếng Hán nói chuyện, cho nên đối phương hiển nhiên là nghe không hiểu.
Thế nhưng mà, lúc hắn vừa nói xong, thì những khách hàng trong quán lại chuyển dời ánh mắt lên trên người hắn lần nữa, trên mặt bọn họ đều có một loại biểu lộ giận dữ, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm có chút không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhịn không được âm thầm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ những người này chưa từng thấy qua trai đẹp sao?" Cẩn thận tưởng tượng, có lẽ là vậy a, ai kêu những người Nhật Bản này lớn lên lại hèn mọn bỉ ổi như vậy.
Nhân viên phục vụ cũng có chút sửng sờ, vốn khuôn mặt đang có biểu lộ hèn mọn lập tức trở nên cứng ngắc, nguyên bản đầu đang cúi xuống thì liền ngẫng đầu lên.
Lông mày của Diệp Khiêm không khỏi có chút nhíu lại, cho dù hắn có tự kỷ, thì hắn cũng sẽ không nghĩ rằng người nhân viên phục vụ này nhìn thấy hắn lớn lên đẹp trai nên mê luyến hắn.
Biểu lộ của nhân viên phục vụ này rõ ràng để lộ ra một loại xem thường, chuyện này khiến cho trong nội tâm Diệp Khiêm cảm thấy rất khó chịu.
"Nhà hàng này không chiêu đãi người Hoa." Nhân viên phục vụ ngôn từ kiên định nói.
Diệp Khiêm nhướng mày, lửa giận lập tức tựu dâng lên, vừa định muốn nổi đóa, Tống Nhiên liền cuống quít kéo hắn lại, có chút lắc đầu.
Cân nhắc đến thật vất vả mới cùng Tống Nhiên đi ra ngoài ăn bữa cơm, nên Diệp Khiêm cũng không muốn nháo sự, đành kìm nén lửa giận của mình xuống.
"Anh ấy là bạn của tôi." Tống Nhiên dùng tiếng Nhật nói.
"Tiểu thư, đây là quy củ của nhà hàng chúng tôi, thứ cho tôi không thể chiêu đãi vị khách kia.
Tiểu thư có thể vào trong dùng cơm, còn anh ta thì không được." Phục vụ viên nói.
Diệp Khiêm nhìn thấy nhân viên phục vụ huyên thuyên nói một tràng, cũng không biết cô ấy đang nói cái gì, mờ mịt quay đầu nhìn Tống Nhiên, hỏi: "Cô ấy nói cái gì?"
Mắt thấy Diệp Khiêm thật sự tức giận rồi, Tống Nhiên cũng không có giấu giếm nữa, đành phải đem lời của nhân viên phục vụ nói phiên dịch một lần.
Lửa giận của Diệp Khiêm lập tức dâng lên, lời nói của nhân viên phục vụ cũng không phải là đang vũ nhục mình hắn, mà là vũ nhục cả Hoa Hạ, Diệp Khiêm tự nhiên là phẫn nộ không thôi, trong ánh mắt lập tức tóe phát ra trận trận sát ý.
Tống Nhiên thấy tình huống muốn hỏng bét, cuống quít giữ chặt Diệp Khiêm, có chút lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Đừng mà."
Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nếu như hôm nay nhân viên phục vụ chỉ vũ nhục một mình hắn, thì có lẽ hắn còn có thể bởi vì Tống Nhiên mà không truy cứu, nhưng bây giờ nhân viên phục vụ này lại vũ nhục tất cả người Hoa Hạ, hắn có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục a.
"BA~" một bạt tai đánh tới, Diệp Khiêm nổi giận nói: "Đjxmm~, lão tử tới nơi này ăn cơm là cho bọn mày mặt mũi, đừng con mẹ nó cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ."
Một tát này tựu như ném pháo vào trong chuồng heo.
Những người khách hàng đang ăn cơm trong quán liền nhao nhao đứng lên, nét mặt đầy vẻ giận dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm, giống như là giây phút yên lặng ngắn ngủi trước khi bão táp tới.
Tống Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì.
Lấy chồng theo chồng, lấy chó thì theo chó a, cô đã là nữ nhân của Diệp Khiêm, thì cô phải đứng bên phía Diệp Khiêm rồi, huống hồ, chuyện này vốn chính là lỗi của bọn họ, cũng khó trách Diệp Khiêm lại tức giận đến như vậy.
Nữ nhân viên phục vụ bụm lấy gương mặt của mình, phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Khiêm, huyên thuyên nói một số câu mà Diệp Khiêm nghe cũng không hiểu.
Diệp Khiêm cũng lười hỏi thăm Tống Nhiên, dù sao đoán chừng cũng không phải là lời nói dễ nghe gì.
"Ba ba ba!" Diệp Khiêm lại tát thêm mấy cái, lập tức đem đôi má của nữ nhân viên kia đánh sưng phồng lên, hàm răng cũng xuống vài cái, miệng đầy máu tươi, ô nức nở nghẹn ngào nói không ra lời.
"Trên thế giới này, còn không có nhà hàng náo dám cự tuyệt Diệp Khiêm tao, đồ chó hoang, lão tử hôm nay không đem nhà hàng này hủy đi, thì lão tử sẽ không phải họ Diệp." Diệp Khiêm phẫn nộ nói.
Sau đó dùng ánh mắt nhìn lướt qua những khách hàng trong quán, nói: "Đều con mẹ nó ngồi xuống cho lão tử, đừng có làm một bộ dạng hung thần ác sát, lúc giết lão tử thì bọn mày vẫn còn mặc tã."
Diệp Khiêm bưu hãn, khiến cho những người kia bị chấn trụ rồi, khiến cho bọn họ không dám có chút động tác nào.
Trong ánh mắt hắn bắn ra trận trận sát ý, khiến cho những người nhìn thấy có chút nhịn không được phải run rẩy toàn thân.
Lúc này, chỉ thấy một gã thanh niên trẻ tuổi từ bên trong chậm rãi đi ra, sau khi nhìn thấy tình hình bên ngoài, có chút sửng sốt một chút, sau đó cất bước đi đến trước mặt Diệp Khiêm.
Cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, gã thanh niên trẻ tuổi ngạo mạn nói: "Là mày ra tay đánh cô ấy hả? Mày có biết nơi đây là địa phương nào không?"
"Lão tử chẳng quản nơi đây là nơi nào, lão tử tới dùng cơm, đó là cho bọn mày đầy đủ mặt mũi rồi.
Bọn mày cũng không đi hỏi thăm một chút, bao nhiêu người cầu tao đi ăn cơm mà tao