Nếu như không phải Hoàn Sơn Thái Lang quá mức cuồng vọng tự đại, vũ nhục Hoa Hạ, thì Diệp Khiêm cũng sẽ không cần phải sửa trị hắn như vậy.
Bởi vì cái gọi là, ác nhân sẽ có ác nhân trị, loại người chuyên làm chuyện ác, ngang ngược càn rỡ giống như Hoàn Sơn Thái Lang, xứng đáng bị Diệp Khiêm thu thập.
Diệp Khiêm vốn cũng không có muốn gây chuyện thị phi, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, Diệp Khiêm cũng không muốn làm cho chuyện này trở nên phức tạp; thế nhưng mà, nếu như ngay cả người khác vũ nhục tổ quốc của mình, vũ nhục dân tộc của mình, mà mình lại muốn làm rùa đen rút đầu thì còn xứng làm người sao?
Ít nhất, Diệp Khiêm không phải là người như vậy, dù cho trước mặt có nguy hiểm thế nào, thì hắn cũng sẽ làm như vậy.
Làm người, nên có cốt khí, làm nam nhân thì càng nên có cốt khí.
Nếu không có phần cốt khí kia, thì có khác gì là một người đàn bà bình thường?
Bất quá, Diệp Khiêm ngược lại không ngờ rằng, tiểu tử này lại là người Đạo Điền Hội.
Đạo Điền Hội cùng Yamaguchi Group đều phụ thuộc vào Hắc Long hội, cũng có thể xem là địch nhân của Diệp Khiêm, nếu đã có duyên gặp gỡ, thì Diệp Khiêm cũng nên làm chút chuyện gì đó mới được a.
Hoàn Sơn Thái Lang cẩn thận từng li từng tí hầu hạ ở một bên, không dám có chút lười biếng, sợ mình một khi không cẩn thận sẽ đắc tội với Diệp Khiêm, sẽ rước lấy họa sát thân.
Mặc kệ trong nội tâm có bao nhiêu biệt khuất, có bao nhiêu phẫn nộ, lúc này cũng phải ngoan ngoãn toàn bộ áp chế xuống.
Diệp Khiêm cũng vui vẻ, nhàn nhã tự tại cùng Tống Nhiên dùng cơm.
Tuy hào khí có chút xấu hổ, bất quá trong nội tâm lại rất thống khoái.
Quan trọng là, Diệp Khiêm sửa trị Hoàn Sơn Thái Lang, trong nội tâm rất thoải mái ah.
Thu thập Hoàn Sơn Thái Lang, không chỉ vũ nhục một mình hắn, mà còn vũ nhục toàn bộ Đạo Điền Hội.
Vậy cũng là cho Đạo Điền Hội một cái cảnh cáo, khuyên bảo bọn họ về sau làm người phải biết xử sự thức thời một chút.
Ước chừng sau nửa giờ, Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên cuối cùng đã ăn xong.
Diệp Khiêm lau miệng, xoa xoa tay, nói: "Hết bao nhiêu tiền."
"Không cần, không cần, ngài đến dùng cơm là đã cho tôi mặt mũi rồi, đây là vinh hạnh của tôi, sao có thể thu tiền của ngài được?" Hoàn Sơn Thái Lang nịnh nọt nói.
"Anh nói gì vậy? Như thế nào? Anh cảm thấy tôi trả tiền không nổi sao?" Long mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nói, "Người Hoa Hạ chúng tôi đi khắp giang hồ, như thế nào sẽ làm ra chuyện ăn cơm không trả tiền? Chuyện này nếu như truyền đi, thì chẳng phải sẽ để cho người khác chê cười người Hoa Hạ chúng tôi ăn cơm chùa sao? Đừng con mẹ nó nói nhảm, tranh thủ thời gian nói, hết bao nhiêu tiền?"
"Để tôi tính toán một chút, tôi tính toán một chút." Hoàn Sơn Thái Lang cuống quít nói, "Tổng cộng 5800 yên." Hoàn Sơn Thái Lang cũng thật sự không rõ Diệp Khiêm đến cùng là nói thật hay là nói giỡn, quả thật có chút khó xử, bất quá vẫn theo ý của Diệp Khiêm nói ra giá tiền.
"Cái gì?" Diệp Khiêm quát to một tiếng, nói, "Con mẹ nó, nơi này là hắc điếm hả? Anh đếm thử một chút, nơi này tổng cộng có bao nhiêu cái đĩa? Con mẹ nó anh dám thu 5800 yên? Kiếm tiền dễ dàng như vậy đó hả?"
Hoàn Sơn Thái Lang hoàn toàn mộng, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết phải làm sao.
Rõ ràng là Diệp Khiêm nói muốn trả tiền, nhưng là bây giờ lại ngại tiền quá đắt, đây quả thật quá vớ vẩn nha.
Món ăn Diệp Khiêm gọi tuy không nhiều lắm, thế nhưng mà đều là đồ tốt a, 5800 yên này là đã giảm giá rồi.
Sửng sốt một chút, Hoàn Sơn Thái Lang nói: "Tiên sinh, hay là miễn đi, ngài tới đây ăn là cho tôi vinh hạnh rồi, bữa cơm này coi như là tôi mời."
Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Lời tôi nói anh xem như gió thổi bên tai sao? Tôi là loại người ăn cơm không trả tiền sao?"
"Ách, sẽ không, đương nhiên không phải như thế rồi.
Tiên sinh là người đại phú đại quý, vô luận là thân phận hay địa vị, đều là tài trí hơn người, như thế nào lại trả không nổi tiền cơm.
Thật sự là do tôi ngưỡng mộ tiên sinh, cho nên muốn mời tiên sinh bữa cơm này mà thôi." Hoàn Sơn Thái Lang nói.
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm vỗ vỗ khuôn mặt của Hoàn Sơn Thái Lang, nói: "Đúng vậy, người trẻ tuổi rất có tiền đồ, tôi rất thích người thông minh.
Được rồi, đã anh thịnh tình mời tôi như thế, tôi đây cũng không nên cô phụ một phen ý tốt của anh, cứ như vậy đi.
Về sau lúc rãnh rỗi tôi sẽ thường xuyên tới đây ngồi một chút, bất quá, Hoàn Sơn lão bản, tôi hi vọng cái quy củ này của anh có thể sửa lại a."
"Nhất định nhất định, trước kia là do tôi không hiểu chuyện, tự cho là đúng, hôm nay sau khi được chứng kiến uy nghiêm của tiên sinh, sau này tôi tuyệt đối sẽ không như vậy." Hoàn Sơn Thái Lang liên tục gật đầu nói.
Hắn hận không thể để cho Diệp Khiêm lập tức rời đi, cho nên hắn đâu dám đắc tội Diệp Khiêm ah.
Diệp Khiêm đương nhiên cũng hiểu rõ Hoàn Sơn Thái Lang bất quá là đang nịnh nọt hắn mà thôi, chờ khi hắn vừa đi, quay người lại thì không biết Hoàn Sơn Thái Lang đã biến thành dạng gì rồi.
Bất quá, tại Nhật Bản, loại người giống như Hoàn Sơn Thái Lang nhiều không kể xiết, Diệp Khiêm cũng không có khả năng gặp một cái liền giết một cái a? Trừng phạt một chút là tốt rồi.
Diệp Khiêm sau khi nhẹ gật đầu, liền nhìn Tống Nhiên, mỉm cười, nói: "Chi Nhiên, chúng ta đi thôi."
"Đợi một chút, đợi chút đã!" Hoàn Sơn Thái Lang cuống quít kêu lên, "Tiên sinh,......"
Quay đầu nhìn Hoàn Sơn Thái Lang, Diệp Khiêm nói: "Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao? Anh không phải là muốn chơi xấu chứ? Nam tử hán đại trượng phu nói chuyện cần phải giữ lời, anh đã nói bữa cơm này là anh mời, vậy thì phải tuân thủ lời hứa của mình a.
Không phải là tôi trả tiền không nổi, là tôi không muốn cô phụ hảo ý của anh ah."
"Đương nhiên đương nhiên, mời tiên sinh ăn cơm chính là vinh hạnh của tôi a." Hoàn Sơn Thái Lang nói, "Tiên sinh chính là cao nhân rất hiếm gặp, không biết có thể ban thưởng cho tôi tính danh của tiên sinh là gì?"
"Như thế nào? Anh đây là muốn nghe ngóng lai lịch của tôi sao?" Sắc mặt của Diệp Khiêm ngưng tụ, lạnh giọng nói.
"Không phải, đương nhiên không phải." Hoàn Sơn Thái Lang nói, "Tôi chỉ muốn biết rõ danh tính của tiên sinh, để sau này tuyên dương uy phong của tiên sinh cho người ngoài biết."
Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Anh đánh chủ ý quỷ quái gì, tôi biết rất rõ ràng.
Bất quá, tôi là người làm việc quang minh lỗi lạc, cũng không phải sợ nói cho anh biết tên của tôi.
Anh trở về nói cho cha