Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt là ai? Đó là ân nhân của Diệp Khiêm, là lúc trước cô ấy cùng với Điền Phong đem Diệp Khiêm mang về Nanh Sói, hơn nữa cô còn chiếu cố Diệp Khiêm rất nhiều.
Về sau cô rời khỏi Nanh Sói sáng lập tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, cuối cùng Ám Dạ Hoa Bách Hợp lại vẫn bị Nanh Sói hợp nhất.
Đối với Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, Diệp Khiêm là tràn ngập cảm kích, trong nội tâm cũng thập phần tôn trọng.
Thế nhưng mà, Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt là Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, Hoàn Sơn Thái Nhất là Hoàn Sơn Thái Nhất, không quản giữa bọn họ có quan hệ như thế nào, Diệp Khiêm cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì cảm kích Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, mà đem vận mệnh của tất cả huynh đệ Nanh Sói đi đánh bạc.
Hoàn Sơn Thái Nhất là người lãnh đạo Đạo Điền Hội, mà Đạo Điền Hội là một chi nhánh của Hắc Long hội, tuy Hoàn Sơn Thái Nhất có ý định thoát khỏi sự khống chế của Hắc Long hội, nhưng chuyện này cũng không tỏ vẻ Hoàn Sơn Thái Nhất sẽ chọn hợp tác với Diệp Khiêm.
Cũng có khả năng, Hoàn Sơn Thái Nhất sẽ bắt lấy Diệp Khiêm, sau đó đưa cho Hắc Long hội để tranh công, từ đó đề cao địa vị của Đạo Điền Hội.
Chuyện này không phải là chuyện không thể xảy ra, cho nên, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không thể phớt lờ, có lẽ lúc hắn đang lợi dụng bọn họ thì bọn họ cũng đang lợi dụng hắn a.
Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không bởi vì bất cứ người nào, mà đem tất cả huynh đệ Nanh Sói đẩy vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Nhìn thấy trận thi đấu sắp chấm dứt, Diệp Khiêm nhìn Lâm Phong cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp tên nhóc kia một lần a.
Có Thiên Hòe ở đây, tin tưởng sẽ nói chuyện dễ dàng một chút."
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có chút bĩu môi, cũng không có phản đối.
Nhìn Lâm Phong, sau đó đi theo Diệp Khiêm hướng ra phía ngoài đi đến.
Lúc đến cửa ra vào, Diệp Khiêm bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn gã thợ trang điểm kia, nói: "Nhớ kỹ, lúc ở bên ngoài nói chuyện anh tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài nửa câu, nếu không..." Nói đến đây, Diệp Khiêm bỗng nhiên dừng lại một chút, nói tiếp: "Chắc anh cũng biết hậu quả là gì mà.
Tốt rồi, hiện tại không có chuyện của anh nữa, anh đi về trước đi.
Nếu như anh muốn đi ra ngoài chơi, thì hãy đi tới bộ phận tài vụ của tập đoàn Hạo Thiên để lấy tiền."
Gần vua như gần cọp, điểm ấy, gã thợ trang điểm hiểu rất rõ ràng.
Ở bên cạnh Diệp Khiêm thì sẽ có chỗ tốt cực lớn, nhưng cũng gặp nguy hiểm rất lớn, chỉ cần hắn làm tốt bổn phận của mình, vậy thì sẽ có cơ hội một bước lên mây.
Sau khi liên tục đáp ứng vài tiếng, gã thợ trang điểm kia liền cung kính đứng ở một bên, thẳng đến khi Diệp Khiêm rời khỏi, hắn mới dám cất bước đi ra ngoài.
Kỳ thật, cũng không phải là Diệp Khiêm có vận khí tốt như vậy, mà hết thảy đều là do Tống Nhiên an bài.
Tống Nhiên hiểu rất rõ mục đích Diệp Khiêm tham gia giải thi đấu võ thuật là gì, mặc dù nói danh sách trận đấu đối chiến là do máy tính khống chế, nhưng muốn điều khiển danh sách đối chiến này thì cũng là chuyện rất dễ dàng, bởi vì số người tham gia thi trận là số lẻ, mấy trận đấu trước cũng đều theo chế độ trực tiếp đào thải, cho nên Tống Nhiên cố ý đem Diệp Khiêm luân không.
Sáu trăm linh một người, biến thành ba trăm linh một người, sau đó lại đào thải một nửa, thẳng đến khi còn lại 16 người, lại áp dụng phương thức tỉ số thắng thua để tiến hành đào thải.
Tống Nhiên thông minh ở chỗ, là có rất nhiều chuyện không cần Diệp Khiêm nói rõ, cô vẫn có thể thay Diệp Khiêm làm tốt.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Khiêm thích cô, nữ nhân như vậy cũng không phải dễ dàng có thể tìm thấy được.
Cô có thể không oán không hối chờ đợi ở bên cạnh hắn, lại có thể rất thức thời biết rõ hắn cần gì, ngay cả khi hắn không nói ra thì cô cũng có thể giúp hắn đem chuyện đó làm cho thỏa đáng.
Đây chính là ưu điểm của Tống Nhiên a.
Ấn Độ là một quốc gia có cấp bậc sâm nghiêm, bọn họ đối xử với quý tộc cùng bình dân có khác biệt rất lớn.
Mà Địch Nhượng, chỉ là một người dân nghèo ở tầng chót xã hội, trải qua sinh hoạt thấp hèn nhất, bị người ta cười nhạo, xem thường.
Mà giải thi đấu võ thuật lần này, chính là cơ hội của Địch Nhượng, là cơ hội để hắn trở nên nổi bật.
Hắn cái gì cũng không có, hắn chỉ có một thân công phu mà thôi, hắn cũng cũng chỉ có thể dựa vào một thân công phu này, giúp cho hắn thoát khỏi khốn cảnh của mình.
Cho nên, hắn liều lĩnh nhập cư trái phép đi vào Nhật Bản, mục đích là vì tham gia giải thi đấu võ thuật lần này, chỉ cần hắn có thể bắt lấy vị trí quán quân giải thi đấu võ thuật lần này, như vậy hắn có thể thay đổi cuộc sống sinh hoạt của hắn, không cần phải bị người ta trào phúng cùng giễu cợt nữa, có thể đường đường chính chính đứng ở giữa thiên địa.
Cho dù có khó khăn trùng điệp như thế nào, thì hắn cũng không thể buông bỏ.
Đây là cơ hội duy nhất của hắn, hắn nhất định sẽ không buông tha cơ hội này.
Thế nhưng mà, vừa mới đến Nhật Bản, ai biết những người phụ trách đưa hắn nhập cư trái phép lại chê hắn đưa ít tiền, cho nên muốn xảo trá hắn thêm một số.
Hắn vốn cũng không phải là người giàu có gì, sinh hoạt vốn rất khó khăn, số tiền nhập cư trái phép lần này cũng là do hắn vất vả dành dụm nhiều năm mới được, hơn nữa hắn còn cầm trước tiền cưới của mẹ hắn cho hắn, sau đó hắn còn vay mượn một số người, mới đủ tiền tới Nhật Bản.
Thế nhưng mà, những người kia lại vẫn thấy chưa đủ, cho nên trong lúc giận dữ hắn đã ra tay giáo huấn những người kia.
Hắn biết đắc tội những người kia, thì hắn sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền toái, thế nhưng mà giải thi đấu võ thuật lần này là cơ hội duy nhất của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Cho nên, hắn dứt khoát kiên quyết tham gia.
Liên tục thi đấu hai ngày, Địch Nhượng đã thành công đánh vào vòng trong, thế nhưng mà hắn hiểu rất rõ ràng, càng đi về phía sau, trận đấu sẽ vàng tàn khốc, cạnh tranh cũng sẽ càng thêm kịch liệt.
Sau khi thay đổi quần áo của mình, Địch Nhượng đi ra khỏi hội trường luận võ, hướng một nhà kho vứt bỏ mà hắn đang làm nơi ở tạm đi tới.
Thời gian diễn ra giải đấu còn rất dài, trên người hắn đã không có tiền nữa rồi, cho nên, hắn cũng không có tiền đi ở khách sạn, chỉ có thể sống tạm ở trong nhà kho bị bỏ hoang mà thôi.
Buổi tối, lại đi làm công cho người khác, tranh thủ kiếm một chút tiền sinh hoạt.
Hắn không cần