Thanh Phong gật đầu đáp ứng, mở TV lên.
Trên TV, phát thanh viên đang nói chuyện đã xảy ra lúc ban ngày.
Tuy là đang thông báo tin tức, thế nhưng mà vị nữ phát thanh viên kia lại đang hé miệng cười trộm, có chút bộ dáng vui vẻ.
Thanh Phong lập tức phẫn nộ, vừa định muốn nói chuyện, nhưng thoáng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Diệp Khiêm, không khỏi đem lời vừa tới miệng nuốt xuống.
Ngay sau đó, quan viên chính phủ Nhật Bản đối với chuyện này phát biểu, một bên nói lời tôn trọng đối với Hoa Hạ, nhất định phải nghiêm trị hung thủ; một bên lại kiên định nói đảo Điếu Ngư thuộc chủ quyền Nhật Bản.
Nghe xong lời quan viên chình phủ Nhật Bản nói, sắc mặt của Diệp Khiêm càng thêm âm trầm khủng bố, cả khuôn mặt giống như là đóng băng vảy, dị thường khủng bố.
"Anh Lâm, Thiên Hòe, hai người đối với chuyện này thấy thế nào?" Diệp Khiêm nhìn bọn họ, nói.
"Kế hoạch chúng ta đã định ra sẽ không thay đổi, về phần đảo Điếu Ngư mày tính làm thế nào?" Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói.
"Ăn miếng trả miếng." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Anh Lâm, Thiên Hòe, chúng ta cứ chuẩn bị theo như kế hoạch lúc trước.
Bây giờ tôi đi tới đài truyền hình một chuyến.
Thanh Phong, mày mau chóng tra ra những địa chỉ những kẻ đánh bom kia, bất quá không được tự ý hành động, sau khi tìm được bọn họ thì lập tức thông báo cho tao biết, tao muốn đích thân ra tay."
"Vâng!" Thanh Phong lên tiếng, nói tiếp: "Lão đại, anh đi đài truyền hình làm gì?"
"Mày nói thử xem?" Diệp Khiêm sắc mặt âm trầm khủng bố, ngôn ngữ tự nhiên cũng có hiền lành như vậy.
Nói xong, Diệp Khiêm đứng dậy hướng phía ngoài đi đến, Địch Nhượng có chút ngẩn người, cũng đứng dậy đi theo.
Thanh Phong hơi hơi bĩu môi, ngượng ngùng nở nụ cười hai tiếng.
Ra đến bên ngoài, Diệp Khiêm trực tiếp lái ô-tô hướng đài truyền hình Đông Kinh chạy tới.
Trên đường đi, Diệp Khiêm một câu cũng không nói, trên khuôn mặt của hắn hiện lên sát ý sâm lãnh, khiến cho toàn thân Địch Nhượng nhịn không được run rẩy một chút.
Diệp Khiêm không nói lời nào, Địch Nhượng càng không dám nói rồi, chỉ có thể không ngừng hít sâu, hi vọng có thể đem cảm xúc của mình ổn định lại.
Sư phụ của hắn là người Hoa Hạ, cho nên hắn có thể lý giải sự cừu thị của người Hoa Hạ đối với người Nhật Bản, chuyện này không phải là chuyện cá nhân, mà là chuyện của cả dân tộc, cho nên, sau khi biết được những chuyện này, nhìn thấy sắc mặt của Diệp Khiêm trở nên âm trầm đáng sợ như thế, hắn cũng không có cảm thấy có chuyện gì không đúng.
Huống chi, Diệp Khiêm vậy mà không hề cố kỵ ở ngay trước mặt hắn nói ra những chuyện này, chuyện này có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa tín nhiệm, vô luận như thế nào, thì trong nội tâm Địch Nhượng cũng có một chút cảm động.
Hai tiếng sau, xe Diệp Khiêm đã ngừng lại trước cửa ra vào đài truyền hình Đông Kinh.
Cửa sổ đài truyền hình làm bằng thủy tinh, Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên là vẫn còn bận rộn lấy.
Hoàn toàn chính xác, đại sứ quán Hoa Hạ tại Đông Kinh cùng với đảo Điếu Ngư xảy ra chuyện như vậy, những người làm công tác trong đài truyền hình tự nhiên là bận rộn hơn ngày bình thường rồi, bọn họ đều muốn nắm giữ tin tức mới nhất nhanh nhất có giá trị nhất, nhằm nâng cao tỉ lệ người xem của đài truyền hình.
Mai Xuyên Khố Tử là bông hoa đẹp nhất đài truyền hình Đông Kinh, cô là người do đài truyền hình Đông Kinh nâng lên, tuy cô xuất đạo bất quá chỉ mới hai năm nhưng đã ngồi trên vị trí phát thanh viên số 1 của đài truyền hình Đông Kinh, tiền đồ bất khả hạn lượng a.
Vì vậy, cô cũng là tình nhân trong mộng của rất nhiều nam nhân Nhật Bản, số lượng Fans hâm mô cũng là khá khổng lồ.
Chỉ có điều, thế nhân có lẽ chỉ nhìn thấy được mặt ngoài huy hoàng của cô, kỳ thật sau lưng cô ẩn giấu bao nhiêu chuyện bẩn thỉu không có ai biết.
Một người không có hậu trường không có bối cảnh, một nữ nhân muốn nổi tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình thì chỉ có một con đường, chuyện này chính là quy tắc ngầm.
Tập đoàn Hạo Thiên cũng có sản nghiệp điện ảnh và truyền hình, tuy Diệp Khiêm chưa từng tham dự quản lý, nhưng hắn vẫn hiểu rõ một chút nội tình bên trong, như thế nào thao tác, như thế nào biến một người không có danh tiếng gì nâng lên thành siêu sao, kỳ thật bất quá chỉ là một chuyện rất đơn giản mà thôi.
"Chút nữa em cứ ở trong xe đừng đi đâu hết, đợi sau anh làm xong chuyện này, thì em hãy lái xe đến đón anh.
Em có biết lái xe không?" Diệp Khiêm ngữ khí bình thản nói.
Thế nhưng mà, trong giọng nói lại rõ ràng chứa đầy sát ý sâm lãnh, khiến cho người nghe nhịn không được cảm thấy lạnh hết cả người.
"Anh muốn giết chết cô gái phát thanh viên kia?" Địch Nhượng hỏi.
"Em cảm thấy cô ấy là người tốt hay là người xấu? Em cảm thấy anh làm đúng hay là sai?" Diệp Khiêm hỏi ngược lại.
Địch Nhượng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn chính xác, rốt cuộc là ai đúng ai sai? Chuyện Diệp Khiêm tính làm tựa hồ cũng không có gì đáng trách, nhưng nói đến giết người, thì Địch Nhượng lại chưa từng nghĩ qua.
"Giết một người là tội nhân, nhưng giết vạn người lại là anh hùng." Diệp Khiêm nói, "Một người nếu như muốn thành công, thì nhất định phải có dũng khí giết người, phải có dũng khí gánh lấy hậu quả sau khi giết người.
Thế giới này vốn là thế giới người ăn người, em không giết bọn họ, thì em cũng sẽ bị bọn họ giết chết, trừ phi em muốn sống lay lắt, bị người ta cười nhạo hết cả đời.
Em có dũng khí giết người không?"
"Vậy anh đã giết bao nhiêu người rồi?" Địch Nhượng trầm mặc một lát, hỏi.
"Không nhớ rõ." Diệp Khiêm thản nhiên nói, "Người trực tiếp hoặc gián tiếp chết ở trên tay anh không có một ngàn cũng có 800.
Anh chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ trở thành thánh hiền, cũng không có nghĩ tới việc mình trở thành nhân vật lưu danh thiên cổ, đàn ông sống ở trên đời, phải biết ngẩng cao đầu, đâu cần quản sau khi chết sẽ được lưu danh sử sách hay là tiếng xấu muôn đời? Thế giới này chính là như vậy, nếu có một ngày, lúc em leo lên quyền lợi đỉnh phong,