Cũng không phải Diệp Khiêm làm ra vẻ, mà là hắn nói lời tâm huyết.
Thứ nhất, Diệp Khiêm cũng không rõ những cổ võ thế gia này sẽ có dạng năng lực gì; thứ hai, hắn biết rõ mục đích An Tư để cho hắn tham gia luận võ là vì cái gì.
Cho nên, nếu như có thể mà nói, thì hắn chỉ muốn làm khán giả ngồi xem mà thôi.
Nghe Diệp Khiêm nói như vậy, Đường Thục Nghiên có chút cười cười, nói: "Cậu quá khiêm tốn rồi, nếu như võ công của cậu thấp kém thì làm sao có thể tới nơi này được? Ngay cả hai đệ Diệp gia canh gác trước cửa ra vào cũng không biết cậu đi lúc nào, chuyện này cũng đủ để nói rõ võ công của cậu không tệ rồi.
Đến nay, cha của cậu vẫn được xưng là đệ nhất cao thủ Diệp gia, với tư cách là con của ông ấy, không nói tới chuyện trò giỏi hơn thầy, nhưng tối thiểu cũng sẽ không chênh lệch bao nhiêu a."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Nhị phu nhân quá khen, tôi thì không dám nhận ah.
Cái sân lớn như vậy, muốn tránh đi tầm mắt của hai thủ vệ kia rất dễ dàng a.
Những năm này, tôi một mình lưu lạc ở bên ngoài, nên cũng học được một ít bản lĩnh."
"Đúng rồi, còn không biết những năm này cậu sinh sống thế nào? Bất quá lúc này trời đã khuya rồi, lần sau nếu có cơ hội thì cậu hãy nói cho tôi nghe những năm này cậu đã sống như thế nào?" Đường Thục Nghiên nói.
"Tốt.
Nhất định có cơ hội." Diệp Khiêm nói.
Nói xong, Diệp Khiêm đứng lên, mỉm cười, nói: "Nhị phu nhân, tôi đây không quấy rầy ngài nữa, ngài cũng sớm nghỉ ngơi a.
Chúc ngài ngủ ngon!" Tiếng nói rơi đi, Diệp Khiêm liền quay người hướng bên ngoài đình nghỉ mát đi tới.
"Ai? Đi ra!" Bỗng nhiên, Đường Thục Nghiên quát lên một tiếng.
Chỉ thấy từ trong bụi hoa, bỗng nhiên xuất hiện một Hắc Y nhân, toàn thân hắn cùng với trên mặt đều dùng vải đen che lấy, chỉ để lộ một đôi mắt ra bên ngoài.
Diệp Khiêm hơi sững sờ, cuống quít bảo hộ ở trước mặt Đường Thục Nghiên, trong nội tâm lại không khỏi thở dài, xem ra mới vừa rồi hắn đã quá mức buông lỏng, thậm chí có người trốn ở chỗ này cũng không phát hiện.
"Anh là ai?" Lông mày của Đường Thục Nghiên có chút nhíu lại, hỏi.
"Tôi là ai cũng không trọng yếu.
Đường Thục Nghiên, nếu như thức thời thì mau đem Thất Tuyệt giao ra đây, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí." Hắc Y nhân nói.
Diệp Khiêm hơi sững sờ, lông mày không khỏi nhíu lại.
Thất Tuyệt, cái tên này rất quen thuộc ah.
Bỗng nhiên, linh quang trong đầu Diệp Khiêm lóe lên, nhớ tới lúc trước đại sư chế tạo đồ giả Khổng Hạo ở thành phố Thượng Hải đã từng nói Huyết Lãng chính là Thất Tuyệt đao.
Người áo đen này như thế nào lại tìm Đường Thục Nghiên để lấy Thất Tuyệt đao? Chẳng lẽ ở trong đó còn có ẩn tình gì sao?
Đường Thục Nghiên nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Thất Tuyệt đao lam sao có thể ở trong tay tôi được? Mười mấy năm trước, Thất Tuyệt đao đã mất tích.
Tôi nghĩ, anh đã tìm lộn chỗ rồi."
"Hừ, muốn nói dối thì cũng nên tìm một cái lý do mà người khác có thể chấp nhận được a.
Có người nào không biết, Thất Tuyệt đao vốn thuộc về Diệp Chính Nhiên, làm sao có thể mất được a?" Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, nói, "Thức thời thì mau giao ra đây, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí."
Đường Thục Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Anh tin cũng được, không tin cũng không sao, Thất Tuyệt đao quả thật không ở trong tay tôi.
Anh là khách tới mừng thọ lần này hả? Chuyện này tôi không muốn náo lớn, anh vẫn nên đi nhanh lên a, nếu truy tra được anh là người nào thì anh sẽ rất khó rời khỏi Diệp gia."
Diệp gia phòng bị rất sâm nghiêm, lúc bình thường, có rất ít người có thể không một tiếng động tiến vào trang viên Diệp gia, cho nên, Đường Thục Nghiên khẳng định, đối phương nhất định là mượn danh nghĩa tới mừng thọ để tiến vào.
Bất quá, Đường Thục Nghiên cũng không muốn tham dự vào chuyện giang hồ, bà đã sớm chán ghét loại tranh đấu này, nếu không thì đã không tự giam mình ở nơi này lâu như vậy.
Hắc y nhân rõ ràng sững sờ, lập tức lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Bà đã không thức thời thì tôi đây cũng không khách khí nữa." Vừa mới nói xong, Hắc y nhân đột nhiên lao đến, thanh trường kiếm trong tay giống như linh xà khẽ động hướng Đường Thục Nghiên đâm tới.
"Lớn mật!" Tiểu Thúy quát chói tai một tiếng, tay phải cô khẽ động bỗng nhiên xuất hiện một nắm ngân châm liền hướng Hắc y nhân bay đi.
Dưới sự yểm hộ của bóng tối, ngân châm lại rất nhỏ, cho nên rất khó phát giác.
Nhưng mà, Hắc y nhân sau khi nhìn thấy động tác của tiểu Thúy, liền cảm nhận được âm thanh của ngân châm bay tới, cuống quít quay người lại, né tránh những ngân châm mà tiểu Thúy ném tới, tuy né tranh ngân châm nhưng tốc độ cũng không có chậm lại, trường kiếm vẫn nhanh chóng hướng Đường Thục Nghiên đâm tới.
"Tuyệt kỹ Mạn Thiên Hoa Vũ của Đường Môn, cũng chỉ là hư danh mà thôi." Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói.
"Vậy sao?" Đường Thục Nghiên cười nhạt một tiếng, nói.
Sau đó giơ tay giữ chặt Diệp Khiêm, hướng bên cạnh kéo qua, nói: "Tiểu Khiêm, cậu hãy lui lại một bên a." Tiếng nói rơi đi, tay phải bỗng nhiên tìm tòi, lấy ra bốn ngân châm dài nhỏ, sau đó dùng ngón tay kẹp lại, nghênh đón thế công của Hắc y nhân.
Diệp Khiêm căn bản chưa kịp phản ứng, liền cảm giác có một cổ khí kình thật lớn đẩy hắn sang một bên, trong nội tâm không khỏi chấn động, âm thầm thầm nghĩ: "Khí kình thật lợi hai." Nghe được lời Hắc y nhân nói, trong nội tâm Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc thầm nghĩ: "Bà ấy là người Đường môn?" Diệp Khiêm có chút không dám tin tưởng, hắn có cảm giác đã bị liên lụy vào chốn giang hồ của giới cổ thuật rồi, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe nói người Đường Môn xuất hiện ở ngoài đời.
Chỉ không biết, Đường Môn này có giống như Đường Môn trong tiểu thuyết kiếm hiệp hay không, có am hiểu sử dụng ám khí và độc dược hay không?.
Chuyện khiến cho Diệp Khiêm kinh ngạc chính là, Đường Thục Nghiên nhìn thì có chút nhu nhược, tư thái ưu nhã, vây mà lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ a.
Đối mặt với công kích mãnh liệt của Hắc y nhân, vậy mà không có rơi vào thế hạ phong.
Ngân châm trong tay, tựa như có tánh mạng, đâm thẳng vào thân thể đối phương.
Đây là lần đầu tiên Diệp Khiêm nhìn thấy hai cao thủ cổ võ đối chiến, lập tức bị hấp dẫn đi vào.
Tuy hắn cũng là cổ võ giả, hơn nữa còn là võ giả có cảnh giới tam phẩm, có thể là do rất ít khi gặp được cổ võ giả, cho nên những lần mà hắn cùng người khác đối chiến, thì cũng không cần dùng đến cổ võ thuật.
Lần trước